Thẩm gia, tỉnh Giang Nam.
Thẩm Tĩnh Nghi đã vội đến sứt đầu mẻ trán.
Không biết xảy ra chuyện gì mà cha của cô đột nhiên ngã quy xuống mãi vẫn không tỉnh lại, cô đã mời tất cả danh y trong tỉnh thành đến thăm khám nhưng vẫn không có kết quả.
Giữa lúc vô cùng lo lắng, Thẩm Tĩnh Nghi chợt nhớ tới vài ngày trước, cha đã đưa cho cô một số điện thoại, nói nếu ông ấy đột nhiên xảy ra chuyện bất thường gì hãy gọi vào số này, tìm Lục thần y.
Cho nên lúc này Thẩm Tĩnh Nghỉ đang bấm gọi vào dãy số đó.
Thế nhưng đầu bên kia điện thoại lại truyền đến âm thanh của một thanh niên làm Thẩm Tĩnh Nghỉ có chút nghỉ ngờ.
Không phải thường thường thần y đều là lão tiền bối năm, sáu chục tuổi hơn rồi sao, làm sao giọng nói của người này có vẻ rất trẻ nha?
À, có lẽ đây là đệ tử của Lục thần y! Giữa lúc khẩn cấp, Thẩm Tĩnh Nghỉ cũng không có thời
gian suy nghĩ nhiều, sau khi nói ra địa chỉ của Thẩm gia thì cung kính đứng ở cửa chờ người đến.
Chưa tới mười phút sau.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi đạp xe đạp chạy về phía này, sau đó dừng ngay trước mặt Thẩm Tĩnh Nghị, nói: "Nơi này chính nhà Thẩm Kim Hoa phải không, cô vừa mới điện cho tôi?"
Thanh niên này đúng là Lục Vân.
Hắn đánh giá Thẩm Tĩnh Nghi một lượt, cô gái này cao chừng một mét bảy, mặt trái xoan, ngũ quan tỉnh xảo, trông rất giống đại đa số con gái trong thành thị, làn da của cô trắng tuyết non mịn, để lộ khí chất con cái nhà hào môn.
Mà lúc Lục Vân lái xe đạp tới, Thẩm Tĩnh Nghi cũng quan sát hắn, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn là người vừa nghe máy lúc. nãy?
Sau đó lời Lục Vân nói đã trả lời câu hỏi trong đầu cô.
Thẩm Tĩnh Nghi nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Là tôi đã gọi điện thoại, tôi là con gái của Thẩm Kim Hoa, Thẩm Tĩnh Nghị, xin hỏi anh là đồ đệ của Lục thần y sao, tại sao Lục thần y không đến?"
Trong lòng cô đang rất lo lắng về bệnh tình của cha mình, rất nhiều danh y đầy kinh nghiệm vẫn không khám ra được bệnh này chữa như thế nào, bây giờ chỉ có thể gửi gảm hy vọng vào vị Lục thần y kia.
Thế nhưng giờ Lục thần y chỉ phái một đệ tử tới đây, như vậy là không ổn đâu!
"Đệ tử của Lục thần y?"
Nghe Thẩm Tĩnh Nghi nói vậy, Lục Vân hơi sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng lại mà cười trả lời: "Tôi chính là Lục thần y"
"Cái gì? Anh là Lục thần y?"
Lúc này đến phiên Thẩm Tĩnh Nghi ngạc nhiên.
Anh đùa à?
"Ah ah, được!"
Thẩm Tĩnh Nghi lấy lại tinh thần, mặc kệ người thanh niên trước mắt này có phải Lục thần y hay không, cô cũng không
còn cách nào khác, chỉ có thể tin tưởng Lục Vân thôi.
Hai người vào phòng.