Vừa rồi rõ ràng anh ta đã thấy Lục Vân và Trương Bình cùng uống nước chanh, sao Trương Bình đã phát tác hiệu quả của thuốc mà Lục Vân lại không chuyện gì cả?
Tất nhiên Lục Vân không có khả năng nói cho anh ta biết chút thuốc này đã sớm bị chân khí trong cơ thể mình luyện hóa.
"Kim Chí Thành, anh diễn cũng giống thật!" Lục Vân cười lạnh và nói.
Kim Chí Thành hơi biến sắc, sau đó ánh mắt bỗng chợt lóe, anh ta nói: "Người anh em, hai ta đều là đàn ông, đừng dối trá như vậy, con nhỏ này trông xinh đẹp thế này, chẳng lẽ anh không có ý gì? Huống chi, nếu nó chịu làm tình nhân cho người khác thì bản thân cũng không phải người đứng đản gì."
Đến bây giờ anh ta còn tưởng rằng Diệp Khuynh Thành và Nam Giang Vương có quan hệ đặc thù.
Nhưng Kim Chí Thành còn chưa nói xong lại đột nhiên nghe tiếng nói lạnh như băng của Lục Vân vang lên, "Ai cho mày lá gan bôi nhọ chị của tao?"
Lục Vân không muốn nghe nhất chính là người khác bôi nhọ sự trong sạch của các chị mình, sắc mặt hẳn lập tức lạnh đi, tiến lên đá Kim Chí Thành ngã lăn, sau đó giơ một cây kim châm thật dài đâm vào huyệt vị nào đó trên người anh ta.
"AI Thằng chết tiệt, mày làm gì tao vậy!" Kim Chí Thành kêu thảm thiết một tiếng, hoảng sợ nói.
Lục Vân cười lạnh và nói, "Rất nhanh mày sẽ biết."
Lúc này, Trương Bình khô nóng mà nhích lại gần Lục Vân, kết quả lại bị Lục Vân dùng ánh mắt lạnh như băng dọa lui.
"“Cút!"
Ánh mắt này làm Trương Bình như rơi vào hầm băng, hơi tỉnh táo lại một lát, nhưng rất nhanh lại mất đi lý trí dưới tác dụng của dược hiệu. Cô ta không dám trêu chọc Lục Vân nữa, mà lại xé rách quần áo nhào về hướng Kim Chí Thành.
Trong giây lát, Kim Chí Thành phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau đớn.
"AI Mày là đồ ma quỷ!"
Kim Chí Thành dán mắt nhìn chăm chăm Lục Vân, gào rống, rốt cuộc anh ta đã biết vừa rồi Lục Vân làm gì trên người mình.
Cây kim kia phong bế một huyệt vị trên người anh ta, chỉ cần tới gần phụ nữ thì thân thể sẽ sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Vậy thì khác gì thái giám nữa?
"Chị Khuynh Thành!"
Lục Vân giật mình, thấy Diệp Khuynh Thành bắt đầu xé quần áo thì cười khổ rồi vội vàng chặn ngang bế cô lên, chạy như bay rời khỏi Tụ Hương Lâu.
Nơi hắn muốn tới là khách sạn Phong Lâm Vấn.
Lục Vân vội đặt một gian phòng, khi chuẩn bị đi thang máy lên lầu thì đúng lúc gặp phải một người đàn ông mặc tây trang đi ra.