Thấy ông ta còn không biết bản thân sai ở đâu, Lục Vân đành phải ấn đầu Trần An xuống, lạnh lùng nói: "Con rết bảy màu của ông đã căn chị gái của tôi, bây giờ nói cho tôi biết, đây có phải hiểu lầm không?"
Biml
Lục Vân lại nắm lấy đầu Trần An đập mạnh vào quan tài.
Trong lúc hắn đi vào, hắn liền cảm nhận được khí tức của con rết bảy màu từ cơ thể của Trần An, vì vậy hắn mới chọn
ông ta là người đầu tiên để trút giận.
So với việc bản thân và chị Khuynh Thành bị bôi nhọ, việc trả thù cho chị Yên Nhi, mới là chuyện cấp bách nhất.
Vì vậy, làm sao Lục Vân có thể buông tha Trần An?
Nghe được Lục Vân nói những lời này, thân thể Trần An kịch liệt run lên, giờ phút này ông ta đã hiểu ra toàn bộ.
Thảo nào Lục Vân tức giận đến như vậy, hóa ra tên sát thủ ở Ám Ảnh Các chiều nay chính là chị gái của hẳn.
Đây thực sự là một tai họa!
Trần An kinh hãi nói: "Lục tiên sinh, tôi thật không biết, cái tên sát thủ ở Ám Ảnh Các kia là chị gái của ngài, chỉ cần ngài tha cho tôi, tôi lập tức giải độc cho nữ nhân của người, được không?"
"Ông đang bàn điều kiện với tôi sao?"
Bang!
Một cú đập khác!
Trần An sắp khóc đến nơi rồi, ông ta đã nói sẽ giả cho nữ nhân hản rồi, hắn còn không hài lòng cái gì nữa chứ?
Ẩm! Lục Vân lại tấn công!
Sắc mặt Trần An tái nhợt.
Ầm! Tiếp tục đánh!
Trần An cuối cùng cũng đã bỏ chạy, toàn bộ nội lực trong cơ thể đều điên cuồng dâng trào, ông ta đỏ cả mắt mà gầm lên: "Lục Vân! Đừng có khi dễ người khác, không có tao giải độc, nữ nhân kia của mày nhất định phải chết!"
Dù sao Trần An cũng là một võ giả, lời tốt đẹp gì cũng đều đã nói hết rồi, nhưng mà vẫn bị Lục Vân làm nhục, ông ta làm sao có thể tiếp tục nhãn nhịn?
Ngay cả khi đối thủ có mạnh hơn ông ta đi nữa, ông ta vẫn sẵn sàng chiến đấu cho đến chết. Tuy nhiên, đáp lại ông ta vẫn là một trận đòn thê thảm.
Ẩm~
"Aaa, ông đây liều chết với mày luôn!!”
Trần An gào rú lên ghê gớm, đồng thời cái sức mạnh võ giả của ông ta cũng bộc phát một cách hoàn toàn, thậm chí sức mạnh ấy còn khiến cho từng sợi tóc của ông ta đều dựng ngược lên y như bị sét đánh.
Điều này có thể chứng tỏ cơn lửa giận trong người ông ta sục sôi đến mức nào.
Ấy vậy mà Lục Vân bên này vân làm một vẻ mặt lạnh lùng không đếm xỉa, thậm chí hắn còn chủ động buông đầu Trần
An ra, bản thân mình thì lui về phía sau mấy bước.
Làm vậy không phải bởi vì hắn sợ Trần An, mà là bởi vì
"Ông có biết thế nào là tuyệt vọng không?”
Thì đó chính là, hắn sẽ cho ông ta cơ hội để bộc phát ra sức mạnh lớn nhất của mình, sau đó hắn sẽ tung một quyền đánh nát tất cả những gì ông ta tự hào.
Thứ mà Lục Vân đánh nát hiện giờ không phải là cánh tay của Trần An, mà càng đau đớn hơn chính là sự quá đỗi tự tin của ông ta.
Trận đấu này chính là một thứ vạch rõ ranh giới của hai bọn họ, sức mạnh khác xa một trời một vực.
Khí thế hừng hực của Trần An như bị dập tắt ngay tức khắc, nhưng đúng lúc đó một luồng ánh sáng rực chói bay ra từ trong cơ thể ông ta.