Aaaal
Cả Thiên Đãng Sơn đều quanh quẩn tiếng thét chói tai hưng phấn của Tôn Tiểu Sở.
Cô ngồi trên xe đạp của Lục Vân, thật sự giống như ngồi trên tên lửa, sườn dốc cũng nhẹ tênh mà đi lên không tốn chút sức lực.
Hơn nữa điểm thần kỳ nhất chính là, rõ ràng trên mặt đất có nhiều tảng đá như vậy, rõ ràng cưỡi nhanh như vậy, nhưng Tôn Tiểu Sở lại không cảm giác được một chút xóc nảy.
Lục tiên sinh quả nhiên là lão tài xế kỹ thuật lái xe cao siêu, quả thực quá lợi hại.
Tôn Tiểu Sở mở cờ trong bụng. Trong nháy mắt đi tới giữa sườn núi, nơi này có một cái bãi đỗ xe, bên trong đã có mấy chục chiếc đã đỗ ở đây, người cũng dần dần nhiều.
Bọn họ đều là thành kính đến nghe Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh.
Lục Vân dừng xe đạp lại
Dẫn tới không ít người đi đường đưa mắt tới.
Người thanh niên này này trâu bò thật, đường núi dốc như vậy, lại đạp xe đạp đi lên, trên xe lại còn chở một cô bé nữ sinh trung học.
"Thanh niên bây giờ vì muốn bạn gái vui vẻ, đều liều mạng. như vậy sao?
Tuổi trẻ thật là tốt!
Mặc dù Tôn Tiểu Sở vẫn chưa chơi chán, nhưng không còn cách nào khác, nửa sau đoạn đường núi có người trông coi, quy định tất cả mọi người phải đi bộ, để thể hiện sự tôn trọng với Hoàng Mi Đại Tiên tôn kính.
Cho nên Tôn Tiểu Sở chỉ có thể xuống xe, sửa sang lại mái tóc rối của mình một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhản vẫn còn lưu lại một tia kích thích.
Hai người đợi một hồi lâu, Audi SUV của Đường Lỗi mới chạy đến bãi đỗ xe giữa sườn núi.
Sau khi ra khỏi xe.
Ánh mắt ba người nhìn về phía Lục Vân, giống như đang nhìn quái vật.
Bọn họ vừa rồi là trơ mắt nhìn, Lục Vân chở Tôn Tiểu Sở, vứt xe Audi SUV của bọn họ ở phía sau, chuyện này quả thực có hơi hư cấu.
"Tạ Văn chạy tới lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tôn Tiểu Sở hỏi: "Tiểu Sở, vừa rồi cậu cảm thấy thế nào?”
“Rất kích thích, giống như ngồi tàu lượn siêu nhưng lại không có cảm giác khó chịu như ngồi tàu lượn siêu tốc, tóm lại rất thoải mái." Tôn Tiểu Sở không thể nào miêu tả hết cảm xúc của mình lúc này.
Vẻ mặt Tạ Văn càng thêm hâm mộ nói: "Tớ cũng muốn ngồi một lần."
Anh trai Đường Húc là Đường Lỗi tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng tiểu tử này vân rất ngoan, cho nên Lục Vân chỉ hơi do dự một lát, liền gật đầu.
“Có thể cho cậu mượn chơi một lát, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, chiếc xe bảo bối này của tôi biết nhận chủ, cậu cưỡi nó thì cũng đừng quá thất vọng đấy”
“Được, cảm ơn anh.”
Đường Húc kích động không thôi cưỡi lên xe đạp, nhưng đạp trái đạp phải, cho dù là dùng hết sức từ lúc bú sữa đến giờ, cũng không đạp ra cảnh tượng trong tưởng tượng của cậu ta.