Mạc Phàm ở trong trí nhớ tìm kiếm một chút, hoàn toàn không biết bất kỳ ai tên là Tô Dật Thiên, càng không có một cao thủ nào có cái tên như vậy.
"Chưa từng nghe nói cũng bình thường, nếu bị gọi cái tên này, chỉ sợ mỗi ngày đều trốn ở trong nhà không dám ra ngoài." Trên trán Mạc Phàm đầy hắc tuyến:
"Làm sao còn mặt mũi dám gặp ai chứ?”
Ở phía sau hai cái tên này, còn có hai dấu vân tay màu đỏ nhỏ. Hai dấu tay này có lẽ là của anh và cô bé tên Tô Khuynh Thành kia.
“Cha thì tên Dật Thiên, con gái thì tên Khuynh Thành. Trình độ đặt tên của nhà này quả thực... rất tuyệt!"
Sau khi phàn nàn một lúc, Mạc Phàm vẫn không thể nhớ mình đã ấn dấu tay vào lúc nào.
Đánh giá theo kích thước dấu vân tay, 100% là từ trước ba tuổi.
"Chẳng lẽ là giả?"
Mang theo một tia hy vọng, Mạc Phàm mở phần mềm trên điện thoại ra, quét dấu vân tay bên trái, sau đó trên giao diện điện thoại liền bật lên bốn chữ: So sánh thành công!
Đó đúng là dấu vân tay của hắn! Mạc Phàm thiếu chút nữa phát điên.
"Cha ruột kính yêu của con, cha đã làm cái gì vậy? Con còn không biết Tô Khuynh Thành bộ dáng như thế nào! Để hai đứa bé còn chưa trưởng thành ấn dấu tay lên giấy đăng ký kết hôn là vô đạo đức nha!”
Hắn làm đương sự, mà đối với hôn ước này hoàn toàn không biết gì, còn Thượng Quan Tinh Nguyệt phụ trách tổng hành dinh quân sự kia lại là từ nơi nào lấy được tờ giấy này?
Nằm trên giường, Mạc Phàm ngay cả tâm trạng đi tắm cũng không có.
Hắn một tay gối sau đầu, một tay đem giấy kết hôn này đặt ở trước mắt lật qua lật lại xem, muốn tìm ra một ít dấu vết giả tạo hoặc chỉnh sửa.
Nhưng nhìn đến khi mắt hẳn phát đau, cũng không tìm ra được vấn đề gì.
Bất kể là từ nét giấy hay là dấu vết của phông chữ, đều có thể phán đoán đây là giấy đăng ký từ nhiều năm trước, tuyệt đối không phải là giả.
"Nên làm gì bây giờ? Có thể giả vờ như không biết không?" Mạc Phàm tự hỏi: "Nếu như giả ngu như chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy Thượng Quan Tỉnh Nguyệt có thể buông tha cho hắn không?”
Mạc Phàm vừa nghĩ đến đây thì điện thoại đã gọi đến, chính là Thượng Quan Tinh Nguyệt!
"Người phụ nữ này... Mạc Phàm nghiến răng mắng, vài giây sau mới ấn nút trả lời.
"Nghe Hàn Băng nói, cô ấy đã đưa phong thư kia cho anh rồi?"
Thượng Quan Tinh Nguyệt thanh âm tràn đầy giễu cợt: “Thế nào, kinh hỉ hay không?”
"Kinh hỉ cái rằm! Thứ này cô lấy ở đâu ra vậy?" Mạc Phàm tức giận nói: "Tôi còn không hề biết mình có hôn ước!"
"Đừng nghiến răng nha! Giấy chứng nhận kết hôn của anh là thật, còn tôi lấy nó từ đâu, anh cũng không cần quản!” Thượng Quan Tinh Nguyệt mỉm cười:
“Như thế nào, nghe điệu bộ của anh, hình như không định thực hiện hôn ước này hả?”
"Tại sao tôi phải thực hiện nó? Đó là hôn ước mà cha tôi lập ra, nếu muốn thực hiện thì đến gặp ông ấy mà đòi.” Mạc Phàm lắc đầu:
"Tôi đã tìm ông ấy nhiều năm rồi, nếu cô có thể giúp tôi tìm được ông ấy, tôi từ nay về sau tuyệt đối sẽ không nói xấu cô nửa câu!”