Mạc Phàm nhàn nhạt đáp: "Bởi vì, hai cha con các ngươi, gương mặt giống nhau như đúc!”
"Hai cha con?" Hồ Vệ Bưu nghe được những lời này sửng sốt mấy giây, sau đó rốt cục tỉnh táo lại, thân thể kịch liệt run lên!
"Tình nhi năm đó không chết?" Giọng nói của Hồ Vệ Bưu run lên vì kích động!
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Mạc Phàm đang nói dối, bởi vì người biết hẳn có con trai rất ít! Kẻ thù hùng mạnh kia sẽ không chú ý đến những chỉ tiết này!
Nhiều năm như vậy, Hồ Vệ Bưu luôn nghĩ rằng con trai mình đã chết dưới nhát dao của kẻ thù! Không nghĩ rằng nó vẫn có thể còn sống!
Nhưng bây giờ, Mạc Phàm không thể nghi ngờ đang cho hẳn hy vọng!
"Ngụy Tình Không cũng không muốn nhận người cha như ngươi!" Mạc Phàm mặt không chút thay đổi nói:
"Nếu hẳn biết ngươi còn sống, sợ là sẽ tự mình giết ngươi."
Vẻ mặt của Hồ Vệ Bưu lập tức đông cứng lại, sau đó vẻ mặt của ông ta hiện lên vẻ hối hận. Sau đó, hít sâu một hơi, nặng nề đấm ngực mình một quyền:
“Năm đó, tôi có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, tôi muốn †ìm nó, muốn cùng nó giải thích, tôi...”
Lúc này Hồ Vệ Bưu hoàn toàn không biết rằng con trai Ngụy Tình Không của mình còn có một cái tên cực kỳ nổi tiếng ở một vùng đất hỗn loạn nào đó trên hành tinh xanh này - Tình Vương.
Mạc Phàm nhìn Hồ Vệ Bưu đang ở trạng thái lộn xộn, lắc đầu: "Những chuyện đã xảy ra, không có cách nào để quay lại, giác ngộ của ngươi quá muộn”
Phanh!
Nói xong, sống kiếm của Mạc Phàm đã chém vào cổ của Hồ Vệ Bưu.
Người này đang ở tình trạng tâm thần hoảng hốt, không hề nghĩ tới Mạc Phàm sẽ đột nhiên tập kích, không kịp đề phòng liền mất đi ý thức, thân thể nặng nề ngã xuống đất!
Mạc Phàm quay đầu nói với Lý Phóng Minh: "Tìm một chiếc xe và đưa những người này trở lại nhà của Bạch Gia và Trình Gia. Đây coi như là quà gặp mặt của ta dành cho họ."
Với kỹ thuật y học hiện nay, cánh tay bị cắt đứt có thể được nối lại, nhưng một số dây thần kinh rất khó nối lại, gần như không thể khôi phục lại như ban đầu. Cho dù có tác dụng của nước Nguyên Tinh cũng không có khả năng làm được.
Nhất là đối với võ giả nguyên lực mà nói, bị gãy tay gãy. chân gần như tương đương với việc kế thúc sự nghiệp võ đạo, không thể leo lên một cấp độ cao hơn.
Sau khi tất cả các thành viên của hai gia đình Bạch - Trình được đưa lên một chiếc xe tải, Mạc Phàm nhìn thấy điện thoại di động của Bạch Chấn Dương bị bỏ lại trên mặt đất.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, là mẹ của Bạch Chấn Dương - Trình Lộ Hàm gọi tới.
Mạc Phàm nhìn thấy, trực tiếp ấn nút nghe.
“Chấn Dương, Chấn Dương, bây giờ con thế nào rồi?” Điện thoại vừa kết nối, Trình Lộ Hàm liền sốt ruột hỏi.
Mạc Phàm nhàn nhạt cười nói: “Con trai của bà còn sống, tôi đã phái người đưa về. Dựa theo khoảng cách Bắc An đến Ninh Châu, khoảng bốn giờ sau bà có thể gặp được hẳn."
Nghe Mạc Phàm nói như vậy, Trình Lộ Hàm còn tưởng rằng là anh đã sợ, vì thế cười lạnh hai tiếng:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vườn Bách Thảo
2. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
3. Bông Hồng Cuối Cùng
4. Ánh Trăng Nơi Thiên Đường
=====================================
"Ta nói cho ngươi biết,chuyện lần này không thể bỏ qua! Ngươi dám đối xử với con trai ta như vậy, ta nhất định phải cho ngươi trả giá!”