Bạch Chấn Dương ngay từ đầu chưa bao giờ để Mạc Phàm vào mắt, đối với hẳn hai chị em nhà họ Hạ căn bản chạy không thoát, làm thịt các nàng là chuyện sớm muộn.
Nhưng tình huống hiện tại đã trở nên rất khác!
Theo lệnh của Lý Phóng Minh, hơn chục thành viên ưu tú của đội giám sát đặc biệt cùng nhau rút kiếm! Đám vệ sĩ Bạch gia trong nháy mắt đã trọng thương mấy người!
Dù sao đội giám sát đặc biệt cũng có quyền chấp pháp! Quyết tâm của bọn họ mạnh như vậy, những vệ sĩ kia làm sao. chống lại?
Sau khi vài tên vệ sĩ ngã xuống vũng máu, những vệ sĩ còn lại đều lui về phía sau!
“Nhanh, mau bảo vệ ta!” Bạch Chấn Dương vội vàng hô. Hản sợ đến mức hai chân run rẩy!
Các vệ sĩ không bị thương nhanh chóng bao quanh Bạch Chấn Dương!
Bạch Tam Diệp cau mày: "Chỉ vì bảo vệ một người đàn ông cỏn con, chỉ bộ giám sát Bảc An muốn cùng Ninh Châu Bạch Gia hoàn toàn trở mặt sao? Nếu như Bạch gia toàn lực trả thù, chỉ sợ vị đội trưởng như ngươi cũng không quá dễ chịu!”
Tuy nói như thế, nhưng hiện tại tim Bạch Tam Diệp đã chìm xuống đáy vực. Người đàn ông hẳn nhìn không thấu thực lực kia còn chưa ra tay, vệ sĩ Bạch gia đã bị thương đến mức này.
Kế tiếp nếu như đối phương khí thế bức bách, hẳn và Bạch Chấn Dương có thể toàn thân rút lui sao?
Lý Phóng Minh cảm kiếm xuống đất, vừa định nói cái gì đó thì Mạc Phàm lại vỗ bả vai hẳn.
“Để ta!” Anh nói, sau đó đi tới trước mặt Lý Phóng Minh.
Nhìn bóng lưng phía trước, Lý Phóng Minh nhẹ giọng nói: "Lần trước ngươi vỗ vai ta cũng đã gần sáu năm rồi."
Mạc Phàm nghe được, gật đầu thật nhẹ. Sau đó đưa tay phải đặt ra sau eo, nắm chặt nắm đấm.
Nhìn thấy động tác này của Mạc Phàm, ánh mắt Lý Phóng Minh lập tức trở nên nóng rực!
Bởi vì, trong Bắc Dã quân, hành động này thường là chiến sĩ xung phong muốn cho đồng đội phía sau nhìn thấy.
“Tin tưởng! Mọi thứ có tôi xử lý!
Tuy rằng tình cảnh trước mắt còn xa mới đủ trình độ "xung phong", thế nhưng Mạc Phàm nằm chặt nắm đấm như vậy, đã mang lại vô số ký ức cho Lý Phóng Minh!
Rõ ràng, Mạc Phàm cũng thông qua hành động này để nói với Lý Phóng Minh - Tôi đã trở lại, tôi vẫn là tôi trước kia!
Đây là cuộc trao đổi chỉ thuộc về hai cựu chiến binh Bắc Dã, người khác không thể hiểu được. Nhưng Hạ Thiên Kỳ lại hiểu được cảm xúc trong đó - Hạ Thiên Minh từng nói với cô.
Nhìn cảnh này, hốc mắt Hạ Thiên Kỳ hơi ươn ướt, khát vọng nhập ngũ của cô càng trở nên mãnh liệt. Cô muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức không ai có thể bắt nạt những người thân mà cô quan tâm.
Không biết vì cái gì, ngay khi cảm xúc này nổi lên, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu cảm thấy hơi nóng ở bụng dưới, sau đó hơi nóng bắt đầu truyền đến tứ chỉ.
Thời gian nàng dùng nước Nguyên Tinh để bồi dưỡng thân thể cũng không dài, ở phương diện vận dụng Nguyên lực vẫn là cấp độ sơ cấp. Thế nhưng giờ phút này Hạ Thiên Kỳ bỗng nhiên cảm thấy, dùng Nguyên lực đánh người, hình như cũng không khó.
Hạ Thiên Kỳ nhìn nắm tay của mình, cảm thấy năm ngón †ay của mình đang nóng lên, dường như nhiệt độ trong cơ thể đang nóng lòng muốn phá vỡ bề mặt cơ thể. Cũng không biết đây có phải là ảo giác hay không.
"Nếu như ngươi thật sự cho rằng có tư cách có thể cùng †a đàm phán điều kiện, vậy thì đúng là không lượng sức." Mạc Phàm nhìn Bạch Tam Diệp, thản nhiên nói:
“Thiếu gia nhà ngươi động tay động chân vào thư trúng ¡, ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
tuyển đại học của em gái
"Thiếu gia nhà ta tuổi còn trẻ ham chơi, vốn chỉ là đùa giỡn mà thôi, vì loại chuyện nhỏ này mà lưỡng bại câu thương cũng không cần thiết chứ?" Bạch Tam Diệp nhìn thẳng vào. mắt Mạc Phàm, vực sâu lo sợ trong lòng càng ngày càng không có đáy:
“Như vậy đi, dù sao ngươi cũng đả thương nhiều người của chúng ta, chuyện này tôi cũng không truy cứu nữa, chúng †a mỗi người lui một bước, coi như công bằng, như thế nào?”
"Công bằng?" Nụ cười của Mạc Phàm dần dần lạnh: "Loại chuyện này, ngươi nói băng là có thể bằng sao?”
"Nếu như ngươi thật sự cho rằng có tư cách có thể cùng †a đàm phán điều kiện, thì đúng là không lượng sức." Mạc Phàm nhìn Bạch Tam Diệp, thản nhiên nói:
“Thiếu gia nhà ngươi động tay động chân vào thư trúng tuyển đại học của em gái tôi, ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
"Thiếu gia nhà ta tuổi còn trẻ ham chơi, vốn chỉ là đùa giỡn mà thôi, vì loại chuyện nhỏ này mà lưỡng bại câu thương cũng không cần thiết chứ?" Bạch Tam Diệp nhìn thẳng vào. mắt Mạc Phàm, vực sâu lo sợ trong lòng càng ngày càng không có đáy:
“Như vậy đi, dù sao ngươi cũng đả thương nhiều người của chúng ta, chuyện này tôi cũng không truy cứu nữa, chúng †a mỗi người lui một bước, coi như công bằng, như thế nào?”