Nói xong, cô liền ngồi xuống bên cạnh Mạc Phàm, ôm lấy cổ đối phương, để mặt đối phương dán lên mặt mình.
Mạc Phàm cảm thấy một mùi thơm thoang thoảng xông vào lỗ mũi, khiến người ta sảng khoái.
Giờ khäc này, hẳn cơ hồ là theo bản năng phán đoán ra, loại hương thơm này không phải đến từ nước hoa, mà là mùi thơm đặc trưng trên cơ thể của Mộ Mộc!
Mộ Mộc một tay ôm Mạc Phàm, một tay giơ điện thoại di động, nhếch môi đỏ lên, dừng lại ở vị trí gần mặt Mạc Phàm một centimet.
Từ góc độ cô ấy chụp ảnh, có vẻ như đôi môi của Mộ Mộc đã chạm vào mặt Mạc Phàm.
Trong ảnh, một người đàn ông và một phụ nữ ôm hôn rất mờ ám.
"Tôi có thể đăng bức ảnh này trong vòng tròn bạn bè không?" Mộ Mộc nói: “Liệu nó có làm lộ mặt của anh không?”
"Không sao, nếu là diễn kịch thì phải diễn cho trọn!” Mạc. Phàm không để ý.
“Được. Vậy chúng ta diễn cho thật trọn vẹn!”
Mộ Mộc gõ một cái, sau đó trực tiếp bấm vào nút gửi ảnh.
"Ai, sau khi tấm ảnh này được phát ra, phỏng chừng chính là gió tanh mưa máu, khẳng định có rất nhiều phiền toái đến trên người anh” Mộ Mộc nhìn Mạc Phàm, tựa hồ có chút băn khoăn:
"Anh thật sự rất nghĩa khí!”
"Đầu là bạn bè, không cần khách khí." Mạc Phàm khoát tay, đùa giốn một câu:
"Cùng lảm thì lấy thân báo đáp nhé.”
"Được, chỉ sợ đến lúc đó anh lại không dám." Mộ Mộc. cười nói.
Cơ Ngưng Vũ ngược lại không để ý đến trò đùa giữa đôi nam nữ trẻ tuổi này, cũng nâng ly rượu lên, nói với Mạc Phàm:
"Cám ơn.” Sau đó, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Theo động tác ngửa đầu này, một số đường cong tựa hồ càng thêm kinh tâm động phách.
Trong mắt Cơ Ngưng Vũ, Mạc Phàm ở trên phươg diện võ đạo cực kỳ có thiên phú, những lý luận nguyên lực kia được tổng kết quả thực là cực kỳ đơn giản. Người như vậy trở thành bạn trai trên danh nghĩa Mộ Mộc, hẳn là có thể làm cho Hoàng Vân Bằng kia biết khó mà lui.
"Tôi đi vệ sinh một chút." Mộ Mộc đứng dậy nói.
Chờ Mộ Mộc rời đi sau đó, trong phòng này chỉ còn lại hai người.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Cơ Ngưng Vũ cũng có chút không quen cùng người khác ở một mình cùng phòng, chậm rãi nhấp rượu, cũng không mở. miệng tán gẫu. Nhưng nhìn biểu tình nhàn nhạt của nàng, cũng nhìn không ra có cái gì dị thường quá lớn.
Mạc Phàm nhìn cô, mỉm cười nói: "Xem ra chị Tiểu Vũ đã không còn nhớ em rồi."
Chị Tiểu Vũ?
Xưng hô này quả thật có vẻ quá thân cận.
Ánh mắt Cơ Ngưng Vũ có chút mất tự nhiên, cô cảm thấy Mạc Phàm không phải là người thích trêu chọc con gái, nhưng câu nói này hình như có chút phù phiếm, giống như là cố ý thân cận.
Cơ Ngưng Vũ gồi thẳng người, cầm chén rượu, siết chặt ly rượu, nhìn rượu đỏ trong ly, nói:
"Hôm nay không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?”