- Bọn mày dám đến Kim Lăng, còn dám động vào con trai tao? Chẳng lẽ định không để lại chút gì đã phủi đít bỏ đi vậy à?
Giang Khương đã thoát ra khỏi trạng thái Trống rỗng quét mắt nhìn đám Huyết tộc đang vây lấy mình, cầm đao ra, khuôn mặt mang vẻ trào phúng, nói:
- Động đến tao thì không sao, nhưng động đến con to mà bọn mày không để lại chút quà kỷ niệm, cứ đi như vậy tao e là không hay lắm đâu?
Giang Khương vừa nói ra lời này, đám Huyết tộc nhìn xung quanh, ai nấy đều lộ vẻ cổ quái; đặc biệt là Hầu tước Robert cùng với đám Bá tước Fitt. Chúng sửng sờ, trong lòng cảm thấy hơi hoang đường, thằng nhãi này điên rồi à?
Đối mặt một vị Hầu tước cùng bốn vị Bá tước đại nhân, bên cạnh còn có nhiều Tử tước như vậy, một cao thủ Thiên vị Nhân tộc trong tình huống chỉ có một mình mà dám nói năng ngông cuồng vậy sao?
- Mày điên rồi à...
Không chỉ có đám Huyết tộc cho rằng như vậy, trong phòng chỉ huy tác chiến Thiên Y viện nghe thấy lời này truyền tới lập tức yên tĩnh. Sau đó La lão y sư La Thiên Minh chợt nhảy cẫng lên, kêu lên thất thanh:
- Thằng nhóc Giang Khương này điên rồi à? Một mình mà dám đi khiêu khích nhiều Huyết tộc như vậy?
Nghe La lão y sư La Thiên Minh kêu lên hoảng sợ, cả phòng chỉ huy tác chiến chỉ có tiếng hít thở nặng nề, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, sắc mặt kinh ngạc và ngưng trọng nghe âm thanh trong loa. Không ai ngờ, Giang Khương chỉ mang theo nhiệm vụ theo dõi mà giờ lại thành ra như vậy.
Rõ ràng hành động của Giang Khương rất chủ động, nếu không với thực lực gần đây Giang Khương đã thể hiện, nếu hắn không muốn để cho người khác phát hiện, khả năng đối phương có thể phát hiện ra rất nhỏ. Từ trong âm thanh kia có thể nhận ra, Giang Khương chủ động đánh lén đám Huyết tộc kia, sau đó không những không chạy đi, thậm chí còn bước ra đùa cợt chúng...
Rõ ràng, đây là cách tốt nhất để giữ chân đối phương. Nhưng đối phương có một tên Hầu tước, bốn tên Bá tước còn có một đám Tử tước, giễu cợt như vậy, chẳng phải tự dâng mình cho chúng sao?
Trong vẻ mặt căng thẳng và kinh ngạc của mọi người, Từ Khải Liễu ngồi yên trên ghế, trên mặt không hề quá mức căng thẳng nhưng bà lại đột nhiên siết chặt tay ghế, điều này đã thật sự làm bại lộ tâm trạng của bà.
Lúc này không hề có ai tiếp lời nữa, ngay cả La lão y sư La Thiên Minh sau khi kêu lên một tiếng thì cũng im lặng, tai giỏng lên, sắc mặt âm trầm chờ động tĩnh bên trong. Trên màn hình thể hiện rất rõ trực thăng tiếp viện đang chạy hết tốc lực, nhưng vẫn còn cách chỗ Giang Khương một khoảng tương đối dài.
Lòng tham không đáy rắn đòi nuốt voi... Giang Khương nhìn đám người đối diện dừng bước, bắt đầu bao vây lấy mình vào giữa thì thầm hừ một tiếng...
Trong mắt đám Hầu tước Robert, Bá tước Fitt Giang Khương chẳng phải voi gì. Cho dù lúc đầu trước khi Giang Khương chạy trốn có thể hiện ra vài thứ kỳ dị, hoặc ban nãy lúc đánh lén đã một đao chém chết hai Tử tước, nhưng trong mắt họ, Giang Khương chẳng qua chỉ là một con nghé con mới sinh...
Dưới tay một Hầu Tước, bốn Bá tước Huyết tộc, Giang Khương chỉ là con nghé con không sợ chết. Còn năm người bọn họ là những con cọp lớn.
Con nghé con trước mặt dám ngông cuồng với cọp như vậy... đúng là khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Sự thật là như vậy. Giang Khương có thể một đao chém chết hai Tử tước chẳng qua vì hắn có kỹ năng thiên phú. Hơn nữa còn trong tình huống đối phương không chút phòng bị. Còn nếu thật sự đánh với hai Tử tước Huyết tộc trong tình huống không sử dụng kỹ năng, trong đêm tối thế này thì ít nhất Giang Khương cần bốn năm phút mới có thể chém chết đối phương.
Đám Hầu tước Robert cho rằng muốn thu thập con nghé con Giang Khương không khó.
Tất cả mọi người phải tranh thủ thời gian để làm một thu hoạch lớn trước khi trở về. .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Còn suy nghĩ của Giang Khương là đám Huyết tộc này là một con rắn tham lam, còn mình là một con voi. Đương nhiên bây giờ phải giả vờ giống một con nghé con, để chúng muốn ăn, để rồi sau đó không thể dễ dàng ăn được...
- Đừng để hắn trì hoãn thời gian, lên...
Hầu tước Robert là yêu tinh ngàn năm dĩ nhiên biết rõ mục đích của Giang Khương. Lão
lập tức cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói.
Hầu tước Robert vừa ra lệnh, trừ Bá tước Lý Lâm bị Giang Khương đánh lén trọng thương, Hầu tước Robert cộng thêm bốn người đám bá tước Fitt đồng loạt lao về phía Giang Khương. Còn đám Tử tước còn lại cũng nhanh chóng vây thành một vòng tròn bên ngoài để ngăn Giang Khương chạy trốn.
Hầu tước Robert rất tự tin, trong tình huống thế này, đối phương tuyệt đối không thể chạy thoát. Hơn nữa cũng có thể bắt được đối phương trong vòng một thời gian ngắn, sau đó mang chiến lợi phẩm này nhanh chóng trở về nước, hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ.
Trước mắt là một mảng đen trắng. Giang Khương tiến vào trạng thái Trống rỗng trong nháy mắt. Rõ ràng hắn không hề có chút sợ hãi nào. Trong nháy mắt bốn người lao đến, sau khi tầm mắt quét tốc độ và góc độ lao đến của bốn người xong thì lập tức phán đoán ra một vị trí, chân không lùi mà còn tiến, lách người kéo đao lách vào giữa bốn người.
Bốn người nhào về phía Giang Khương thấy Giang Khương không lùi còn tiến thì hơi sửng sốt, có điều lúc này Giang Khương đã xông vào giữa bốn người, đao nâng lên rồi rơi xuống.
Nhìn đao quang lao về phía mình, Fitt hét lên một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra đụng vào đao quang kia.
Vũ khí Huyết tộc chủ yếu là móng tay cứng như sắt, chiến đấu lúc bình thường hoàn toàn không có vấn đề, đáng tiếc là lại đụng phải Giang Khương. Loại trường đao này dĩ nhiên là trường đao đã được độ lại, những trường đao bình thường không thể nào so được.
- Keng...
Mặc dù một trảo của Fitt đã cản được một đao của Giang Khương nhưng cũng không hề nhẹ nhõm. Năm móng tay đã bị chém đứt hai, còn có cả máu tươi đầm đìa.
Còn Giang Khương sau khi chém một đao này thậm chí còn có thời gian giơ đao về phía Bá tước Eve bên cạnh. Trong tiếng kêu đau đớn của Bá tước Fitt, gương mặt xinh đẹp của Bá tước Eve tóc vàng cũng biến đổi, sao còn dám tiếp một đao này của Giang Khương. Cơ thể ả thoắt một cái rồi lui ra vài mét.
Giang Khương cứ một bước thêm một đao, phá tan tổ hợp bốn người, hơn nữa còn khiến Bá tước Fitt bị thương nhẹ.
Trái tim đang treo lơ lửng của mọi người trong Phòng chỉ huy tác chiến của Thiên Y viện vừa nghe thấy tiếng rên hừ đau đớn liền được thả lỏng bớt một chút. Bởi vì họ biết rõ, tiếng hừ đau đớn này không phải của Giang Khương. Xem ra chẳng những Giang Khương không chịu thua thiệt mà còn chiếm thế thượng phong.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không những thành viên của Hội đồng viện mơ hồ mà ngay cả người của ngoại viện lúc này cũng sửng ra rồi. Giang Khương thực sự có thực lực Thiên vị, hơn nữa còn có khả năng đã đạt đến Thiên vị cấp 2.
Nhưng trong đêm tối như vậy, đối mặt với sự vây công của mấy Hầu tước, Bá tước Huyết tộc chẳng những không rơi xuống hạ phong, hơn nữa còn chiếm tiện nghi. Điều này e là cả mấy tiên sinh mạnh nhất của ngoại viện cũng không thể làm được.
Sắc mặt Hầu tước Robert hơi khó coi. Bốn người vây công một mình Giang Khương mà còn khiến đối phương làm một người bị thương. Điều này đúng là mất thể diện. Nhưng dự trù tình huống tác chiến cùng với tốc độ và động tác của Giang Khương khiến lão càng thêm cảnh giác. Lão biết thật ra thực lực của đối phương đúng là cao hơn đám Fitt một bậc. Hơn nữa khả năng dự trù tình huống tác chiến vô cùng tốt, có thể dễ dàng tìm ra được khe hở bao vây của bốn người, chiếm cứ vị trí có lợi, để cho mình không cách nào công kích được hắn; đồng thời nhân lúc Fitt và Eve không kịp phản ứng đã toàn lực tấn công, thậm chí còn chiếm thượng phong.
Fitt và Eve một bên, sắc mặt càng thêm khó coi, cộng thêm một vị Bá tước trung niên tóc nâu khác, sau khi ba người nhìn nhau một cái thì đều đồng loạt đưa tay rút binh khí trên người ra.
Fitt và Eve hai người một cặp kiếm dài ba xích, ngoài ra vị Bá tước trung niên tóc nâu cũng cầm hai thanh bagh nakh trong tay.
Hầu tước Robert lúc này cũng hét lên một tiếng giận dữ, lao người tới đánh Giang Khương. Lão đường đường là một Hầu tước, dẫn ba Bá tước vây công một Thiên vị nhân tộc lại chịu thiệt, thực sự quá mất mặt.
Thấy Hầu tước Robert nhào tới, ba Bá tước lúc này đều đã lấy binh khí ra liền lui sang một bên. Sắc mặt Giang Khương không đổi. Trọng trạng thái Trống rỗng, suy nghĩ của hắn cực kỳ nhạy bén. Lúc này ba Bá tước đã thủ một bên, muốn tìm được khoảng trống như ban nãy cũng không được, chỉ có thể đánh một trận với Robert, rồi lại tìm tiếp cơ hội trong trận chiến này...
Hắn lập tức cắn răng một cái, cũng kêu to một tiếng, quơ đao bổ về phía Hầu tước Robert,
- Keng keng keng...
Đao của Giang Khương như điện, hai trảo của Hầu tước Robert sau khi đụng vào đao của Giang Khương thì một trảo hất trường đao của Giang Khương ra, một trảo khác như quỷ mị trực tiếp tìm đến trước mặt Giang Khương.
- Lợi hại...
Giang Khương nhìn bàn tay tái nhợt đột nhiên xuất hiện cùng với những móng tay sắc bén dài cả tấc liền nghiêng đầu, đồng thời dưới chân lóe lên, dưới tác dụng của thiên phú “Tốc độ” trong nháy mắt đã tránh khỏi Robert, đồng thời đao trong tay quét xuống...
- Xoẹt...
Khi Giang Khương đứng vững ở vị trí cách Hầu tước Robert ba thước, một tay áo của Hầu tước Robert đã bị đao của Giang Khương cắt rách.
Ánh mắt Hầu tước Robert rét lạnh nhìn chằm chằm Giang Khương vừa mới thoát khỏi một trảo của lão, lại nhìn cánh tay trần đang ngấn máu của mình, tia đỏ trong mắt càng đậm hơn...
- Giỏi... khá giỏi, có thể làm tao bị thương, chẳng trách mày chỉ có một mình mà dám đuổi theo...
Tiếng Trung của Hầu tước Robert rất chuẩn, lão nhìn chằm chằm Giang Khương, lạnh lẽo nói.
Giang Khương cũng không nhiều lời, có thể giao đấu được với Huyết tộc là một kinh nghiệm rất tốt. Hơn nữa có lẽ Robert này cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, khẽ lắc hai tay đã hơi tê, tiếp tục nhấc trường đao lên, chém thẳng vào cổ Hầu tước Robert.
Hầu tước Robert thấy Giang Khương lại chủ động công kích thì hồng quang trong mắt lại lộ ra, năm ngón tay tay phải búng ra, một tiếng “keng” giòn giã vang lên. Giang Khương cảm thấy có một lực tấn công đánh tới, trường đao trong tay có cảm giác rời khỏi tay.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, một cơn gió đã ập đến trước ngực...