- Trừ phi Huyết tộc bằng lòng giao Tề Thế Đỉnh ra, nếu không không ai có thể lấy Tề Thế Đỉnh ra khỏi lâu đài Racine...
Mấy vị Luyện đan sư già nhất trí với kết luận này. Đối mặt với khuôn mặt đầy hy vọng của Giang Khương, Từ Khải Liễu cũng nói vậy.
Từ Khải Liễu nhìn thấy tia thất vọng lơ đãng hiện lên trên mặt Giang Khương cũng khẽ thở dài. Dĩ nhiên bà cũng biết chắc chắn Giang Khương phải đụng đến vấn đề rất khó giải quyết thì mới đến tìm mình hỏi chuyện này. Nhưng chuyện này đúng là không thể nào. Muốn đi lâu đài Racine cướp Tề Thế Đỉnh cũng giống như Huyết tộc muốn đến Thiên Y viện cướp Tề Thế Đỉnh vậy.
- Biết rồi, viện trưởng... tôi sẽ nghĩ cách khác...
Tuy chuyện lấy lại nắp Tề Thế Đỉnh vô vọng nhưng Giang Khương cũng không hề cảm thấy chán nản. Chỉ mỉm cười đứng dậy.
Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương ra khỏi phòng làm việc trên mặt cũng lộ ra tia ngưng trọng. Sau khi nắp Tề Thế Đỉnh bị Bá tước Fini lấy đi ngoại viện cũng toàn lực theo dõi chuyện này, nhưng sau khi xác định nắp Tề Thế Đỉnh bị đưa đến lâu đài Racine thì ngoại viện cũng tạm thời từ bỏ cố gắng.
Với thực lực của Thiên Y viện, nếu thật sự muốn lén lấy lại nắp Tề Thế Đỉnh từ lâu đài Racine cũng không phải là không thể, nhưng tất nhiên sẽ phải dẫn đến cuộc đại chiến toàn diện với Huyết tộc. hơn nữa với thực lực của Thiên Y viện, nếu dấn sâu vào khu vực Huyết tộc ở nước ngoài, trên căn bản cho dù thành công thì tất nhiên cũng sẽ là thắng thảm. Cho dù có mang được nắp Tề Thế Đỉnh trở về thì hẳn thực lực của Thiên Y viện cũng phải tổn thất mất bảy phần trở lên.
Cho nên, kế hoạch này chức chắn không thể. Nắp Tề Thế Đỉnh giờ bà cũng chỉ lặng lẽ thở dài. Tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân Giang Khương thôi.
Quản lý cấp cao của Thiên Y viện lúc này đều đang chú ý đến động tác của Giang Khương. Bọn họ đều biết rất rõ một chủ Tề Thế Đỉnh có thể luyện chế Đan dược siêu phẩm có ý nghĩa như thế nào với Thiên Y viện.
- Hôm nay Giang Khương không đến phòng luyện đan?
Chu Thế Dương nghe Hồ Minh Vũ nói thì trong mắt lóe lên một tia đắc ý, nói:
- Haha... Thằng nhóc này cứ cho rằng luyện Đan dược thượng phẩm rất dễ nên Đan dược siêu phẩm cũng dễ luyện thành như vậy sao? Tôi muốn xem thử thằng nhóc này còn kiêu ngạo được mấy ngày...
- Chú Chu, chỉ cần thằng nhóc này liên tiếp thất bại thêm mấy lò đan dược, đến lúc đó hắn sẽ được đẹp mặt...
Lúc này vẻ mặt Hồ Minh Vũ cũng đầy đắc ý.
Hai chú cháu này lần lượt lộ ra nụ cười âm hiểm.
Từ sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của Từ Khải Liễu, Giang Khương hơi trầm ngâm một chút. Vốn hắn định đi về nhưng cuối cùng lại đi sang một hướng khác.
Trong phòng làm việc của Ban Luyện đan, mấy vị Luyện đan sư cao cấp đang tụ tập với nhau, tiến hành cuộc họp thảo luận thông lệ hàng ngày. Mấy vị Luyện đan sư cao cấp này trên cơ bản ai cũng treo cái chức Trưởng ban hoặc Phó trưởng ban ban Luyện đan. Cuộc họp thảo luận trên căn bản cũng chẳng có gì. Mọi người đều đã quá quen thuộc rồi, họ chỉ ngồi lại với nhau xem có vấn đề gì cần thảo luận và quyết định thì thảo luận một chút, còn hầu hết thì chỉ ngồi lại tán gẫu.
Mấy đồng chí già lúc này đang nhàn nhã uống thanh tâm trà, ngồi tán gẫ với nhau thì ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
- Vào đi...
Luyện đan sư Lý Minh Bưu tùy tiện đáp một tiếng.
Sau khi cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, một Luyện đan sư trẻ tầm hơn ba mươi tuổi đi tới, nói:
- Các vị Trưởng ban, có... Giang Khương... y sĩ tới... nói là muốn tìm các vị Trưởng ban!
- Giang Khương?
Mắt mấy vị Luyện đan sư già đều sáng lên.
Mọi người nhìn người thanh niên đang chậm rai bước vào, trên khuôn mặt anh tuấn, giữa hàng mày mang theo nét cười nhàn nhạt thì ai nấy đều âm thầm gật đầu. Không hổ là chủ Tề Thế Đỉnh được lão Vu tán dương. Mọi người đều biết rõ áp lực mà người thanh niên trước mắt này đang gánh.
Và họ cũng biết rõ mục đích hắn tới đây. Nhưng lúc này mà đối phương vẫn có thể điềm đạm như gió như vậy, tâm tính thực sự rất tốt, quả nhiên là nhân trung long phượng.
- Chào các vị lão tiên sinh, lỗ mãng quấy rầy...
Thấy tất cả mọi người nhìn mình. Giang Khương khẽ mỉm cười, chắp tay nói.
Vu Phượng Minh đứng dậy chắp tay cười nói:
- Giang Khương y sĩ đại giá đến chơi, không thể tiếp đón từ xa...
Mấy vị Luyện đan sư già lúc này cũng không dám thờ ơ, lần lượt đứng dậy hơi chắp tay đáp lễ.
- Tới đây, tới đây... Giang Khương y sĩ, đây là lần đầu tiên cậu tới Ban Luyện đan đúng không, mời ngồi mời ngồi...
Một vị Luyện đan sư già mỉm cười kéo ghế ra.
Giang Khương cũng không khách khí, liền mỉm cười đi tới ngồi xuống;
Giang Khương này cũng là Luyện đan sư cao cấp, hơn nữa còn là chủ Tề Thế Đỉnh, ở trong Thiên Y viện thân phận của hắn trừ mấy vị Thiên y sư ra thì không thấp hơn bất kỳ ai chứ đừng nói ở trong Ban Luyện đan này.
Mấy vị Luyện đan sư già dĩ nhiên cũng chấp nhận thân phận của Giang Khương cùng đẳng cấp với họ. Tuy có hai vị không phục nhưng bề ngòai cũng không dám thờ ơ, ít nhất Giang Khương kia vẫn có tỷ lệ luyện chế thành công Đan dược thượng phẩm trên 90%, đứng đầu Thiên Y viện này.
Đợi sau khi Giang Khương ngồi vào chỗ của mình, Luyện đan sư già Vu Phượng Minh mỉm cười lấy từ bên cạnh một cái ly nhỏ, sau khi rửa sạch liền rót cho Giang Khương một ly trà, cười nói:
- Giang Khương, đây là lần đầu tiên cậu đến Ban Luyện đan nhỉ, e là sau này phải thường xuyên đến đấy...
Giang Khương hơi sững sốt một chút, liền cười gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên rồi... Sau này chắc chắn còn phải tới nhiều để thỉnh giáo các vị tiền bối!
Nghe Giang Khương nói vậy, mấy vị Luyện đan sư già nhìn nhau một cái rồi đồng loạt cười phá lên. Một vị Luyện đan sư già sau khi cười vài tiếng liền nói:
- Thỉnh giáo thì không dám... Có điều, có lẽ Giang Khương cậu không biết, từ sau khi cậu được tấn cấp Luyện đan sư cao cấp, dựa theo thông lệ cậu đã là Phó trưởng ban ban Luyện đan ta!
- A...
Giang Khương nhìn nụ cười nơi khóe miệng của mọi người thì hơi sửng sốt một chút. Hắn thật sự không biết còn có chuyện như vậy.
Mọi người thấy bộ dạng Giang Khương như vậy liền cười ha hả. Vị Luyện đan sư già lên tiếng lúc nãy lúc này lại cười nói:
- Hơn nữa cậu thân là chủ Tề Thế Đỉnh, không bao lâu nữa, vị trí Trưởng ban của tôi đây cũng phải trả cho cậu, cho nên... Sau này ban Luyện đan chúng tôi, cho dù cậu không muốn tới thì cũng phải tới ngồi với mấy lão già chúng tôi rồi!
Luyện đan sư già Vu Phượng Minh ngồi bên thấy vẻ kinh ngạc của Giang Khương liền cười nói với Giang Khương:
- Giang Khương, đây là lần đầu tiên cậu tới đây, nào... để tôi giới thiệu với cậu một chút!
- Vị này là Luyện đan sư cao cấp Lý Minh Bưu, hiện tại là Trưởng ban ban Luyện đan chúng ta...
Luyện đan sư già Lý Minh Bưu còn chưa đợi Vu Phượng Minh nói xong đã cười ha hả nói:
- Khà... Giang Khương cậu phải mau chóng luyện ra Đan dược siêu phẩm, vị trí Trưởng ban này của tôi mới có thể giao lại cho cậu nhanh một chút... Mấy lão già này chẳng ai muốn ngồi cái vị trí này nên đã nhét tôi lên đây mấy năm rồi. Còn họ ai nấy đều nhàn nhã, chỉ có mình tôi ngày nào cũng quản ba chuyện lặt vặt, tức chết đi được ấy...