- Ừm.
Giang Khương hơi cau mày, sau đó nói:
- Là một vật rất đặc biệt.
- Là cái gì? Nói mau, nói mau đi…khụ…
Gương mặt Ngô tiên sinh tỏa sáng, ngay cả ho khan cũng giảm bớt mấy phần, tinh thần phấn chấn nhìn Giang Khương, nói.
- Bên trong có cái bình thủy tinh.
- Bình thủy tinh?
- Đúng, bên trong bình thủy tinh là một con hồ ly màu đỏ.
Giang Khương nhìn Ngô tiên sinh, trầm giọng nói:
- Được, đã trả lời xong, bây giờ đến phiên tôi. Ông làm sao quen thuộc đối với Thiên Y Viện như vậy?
- Bình thủy tinh? Hồ ly? Tại sao…
Ngô tiên sinh cau mày lẩm bẩm, sau đó nhìn Giang Khương, nhớ đến những gì ghi trong tài liệu về Giang Khương, thấy hắn không phải là loại hay gạt người, vội vàng đè xuống sự nghi ngờ, lên tiếng đáp:
- Trên thế giới này, quen thuộc với Thiên Y Viện nhất chính là chúng ta. Bởi vì, chúng ta…với Thiên Y Viện rất…rất quen thuộc…rất gần.
- Tại sao lại rất quen thuộc? Tôi nhớ không có tổ chức nào như vậy tồn tại.
Giang Khương cau mày nói.
- Tôi cũng không biết, nhưng chủ thượng của chúng tôi rất quen thuộc với Thiên Y Viện của các người, dường như có quan hệ đặc biệt.
Ngô tiên sinh vội vàng trả lời:
- Cụ thể thì tôi không biết, nhưng rất gần là thật.
- Con hồ ly kia rốt cuộc ở đâu rồi, chết hay còn sống? Cậu có biết chúng ta điều tra lâu như vậy, nhưng một chút tin tức cũng không có.
Ngô tiên sinh khẩn trương nhìn Giang Khương, nói.
- Tôi cũng không biết nó chết hay còn sống, nhưng hẳn là không chết.
Nhìn biểu hiện khẩn trương của Ngô tiên sinh, Giang Khương cười nói:
- Về phần đang ở đâu, đây là vấn đề thứ hai.
- Được, cậu hỏi đi, chờ tôi đáp xong, cậu lại nói cho tôi nghe.
Lúc này Ngô tiên sinh không còn ho khan, cũng không dây dưa với Giang Khương đây là vấn đề thứ nhất hay thứ hai, chỉ là sắc mặt càng lúc càng đỏ, hai mắt phát ra ánh sáng nhìn Giang Khương, hưng phấn nói.
- Chủ thượng các người là ai?
Giang Khương chậm rãi hỏi.
- Chủ thượng…
Ánh mắt Ngô tiên sinh lóe lên sự sợ hãi, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lập tức bình tĩnh lại, lắc đầu một cái, cẩn thận nhìn Giang Khương, cười quỷ dị nói:
- Chủ thượng của tôi cũng cùng họ với cậu. Hơn nữa còn rất giống cậu, tên Giang Nguyệt Minh.
- Giang Nguyệt Minh?
Giang Khương cũng không chú ý hết câu nói của Ngô tiên sinh, chẳng qua chỉ cau mày một chút, xác nhận hắn chưa từng nghe qua cái tên này, sau đó nhìn Ngô tiên sinh, nói:
- Thành viên của các người là tổ chức như thế nào?
- Đó là vấn đề thứ hai. Cậu trả lời vấn đề của tôi trước đi.
Biểu hiện trên gương mặt của Ngô tiên sinh tương đối thích thú.
- Được rồi.
Giang Khương cũng chẳng do dự, trực tiếp cười đáp:
- Ở nơi này của tôi.
Mặt Ngô tiên sinh cứng lại, mở to mắt nhìn Giang Khương, thấy hắn vẫn cười dửng dưng, liền lắc đầu liên tục:
- Không…không thể nào…Lúc đó đội trưởng của các người đã mang cái rương giao cho người của chúng tôi, làm sao có thể ở trong tay cậu?
- Không, đúng là ở trong tay tôi, hơn nữa còn ở chỗ này của tôi.
Nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ của Ngô tiên sinh, đỏ đến mức quái dị, Giang Khương không dám thờ ơ, vội vàng nói:
- Được rồi, ông hãy trả lời vấn đề của tôi.
- Ở tại chỗ này? Làm sao có thể ở tại chỗ này được?
Ánh mắt Ngô tiên sinh mở to như muốn lồi ra.
- Ở đây. Ông hãy chờ một lát rồi hỏi vấn đề này, hãy trả lời câu hỏi của tôi trước.
- Được rồi, chúng tôi có tên là Tuyệt Y Đường. Tình huống của tổ chức chúng tôi rất giống với Thiên Y Viện, nhưng quy mô nhỏ hơn một chút. Cụ thể có bao nhiêu thành viên thì tôi cũng không xác định. Quản lý ở phương diện này hết sức nghiêm mật, nhưng cậu cũng có thể nhìn ra, so với Thiên Y Viện các người thì không kém bao nhiêu.
Ngô tiên sinh thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nhìn Giang Khương, tiếp tục nói:
- Chủ thượng Giang Nguyệt Minh của chúng tôi chỉ mới 23, 24 tuổi. Bên trên còn có trưởng bối, chúng tôi gọi người đó là lão gia. Ngoài ra còn có một vị tổ sư gia, nhưng tôi chưa từng gặp qua. Viên Phá Thiên Đan kia là do tổ sư gia luyện chế. Những thứ khác thì cậu hãy tự mình liên tưởng, tôi cũng không biết quá rõ ràng.
Nói đến đây, Ngô tiên sinh thở hổn hển, sắc mặt có chút trắng bệch, giống như vừa rồi màu đỏ chỉ là giả.
- Những gì tôi biết tôi cũng đã nói cho cậu nghe. Bây giờ cậu hãy nói cho tôi nghe chuyện năm đó.
Sắc mặt Giang Khương có chút âm trầm, cưỡng ép sự kinh hãi vừa rồi xuống, thoáng trầm mặc một chút rồi nói:
- Năm đó, tôi vẫn luôn ở đó. Cho dù khi đội trưởng mang cái rương đi, tôi cũng có mặt. Chẳng qua là tôi núp ở chỗ gần đó. Đội trưởng nói chờ khi nào trở về nước, sẽ xin cho tôi cái chức Thượng sĩ.
- Sau đó là đánh nhau, chúng tôi bắt đầu mang theo vật bổ trốn.
Ánh mắt Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm Giang Khương, tràn đầy mong đợi và phấn chấn, nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
- Từng người ngã xuống, cuối cùng, đội trưởng đã giao vật đó cho tôi, còn anh ấy thì một mình ngăn cản truy binh. Anh ấy dặn tôi phải mang về, tuyệt đối không được để nó rơi vào trong tay các người, nói các người không cùng chung một đường với chúng tôi.
- Nhưng các người vẫn đuổi kịp.
Biểu hiện Giang Khương vẫn lãnh đạm, nhìn sắc mặt đã trắng toát của Ngô tiên sinh nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, nói:
- Cuối cùng, tôi bị thương sắp chết, bị vây trong một khu rừng nhỏ.
- Sau đó thì sao?
Ngô tiên sinh thở hổn hển nhìn chằm chằm Giang Khương, khẩn trương hỏi.
- Sau đó tôi mở cái rương, thấy bên trong có cái bình thủy tinh có con hồ ly nhỏ. Và tôi đã mở một quả lựu đạn để tự bạo.
- Tự bạo?
Ánh mắt Ngô tiên sinh có chút mơ hồ, lẩm bẩm vài câu, ánh mắt sáng lên, nhìn Giang Khương, nói:
- Vậy làm thế nào mà cậu vẫn còn sống sót được?
- Khi tự bạo, tôi chết, nhưng bây giờ vẫn còn sống.
Gương mặt Giang Khương tràn đầy phiền muộn, nói:
- Tôi sống lại ngay trên giường của nhà mình, chấn thương toàn thân đều không có, giống như vừa mới được sinh ra, trừ việc không phải là trẻ sơ sinh thì hết thảy đều là trạng thái tốt nhất, dường như chỉ là ngủ một giấc mà thôi.
- Cậu…khó trách, khó trách…tôi điều tra được, khi đó cậu không có mặt mà đã về nhà. Thì ra…thì ra chính là như vậy.
Giọng nói của Ngô tiên sinh càng lúc càng thấp, khí tức cũng càng lúc càng yếu, ánh mắt bắt đầu ảm đảm, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Nhưng khi ánh mắt Ngô tiên sinh đang ảm đạm chợt sáng lên, nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:
- Thế con hồ ly đó?
Giang Khương nhẹ nhàng vén tay áo, lộ ra hình xăm trên vai trái, chỉ nhẹ nhàng thúc giục nội khí.
Con hồ ly chín đuôi màu đỏ dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngô tiên sinh bắt đầu lóe lên, thể hiện trạng thái xinh đẹp nhất.
- Nó…nó thật xinh đẹp.
Ánh mắt Ngô tiên sinh hiện lên sắc thái kỳ lạ, nhìn Giang Khương, vui mừng nói:
- Nó…như thế nào?
- Rất tốt.
Nhìn ánh mắt mở to của Ngô tiên sinh, Giang Khương mỉm cười, sau đó cơ thể vốn đang ngồi liền nhẹ nhàng lơ lửng lên.
- Thật là rất tốt, rất tốt. Ba năm trước, cậu chỉ là một chiến sĩ thông thường, nhưng bây giờ cậu còn có thể bay…Thật là tốt.
Nụ cười trên mặt Ngô tiên sinh càng lúc càng nhu hòa, ánh mắt mê mẩn bởi hào quang của con hồ ly chín đuôi.
- Đúng là rất tốt, không uổng công tôi cố gắng mười năm, cuối cùng cũng nhìn thấy.
- Vô cùng tốt, ở trong tay cậu thật ra rất tốt, ít nhất nó cũng thuộc về Hoa Hạ chúng ta.
- Chẳng qua là có lỗi với Cô Lang.
- Lần này xuống đó gặp họ, ta sẽ nói lời xin lỗi.
- Ít nhất bọn họ khổ cực cũng không uống phí.
- Còn nữa, lão gia và công tử gia, tôi nghĩ đến lúc đó các người nhất định sẽ rất ngạc nhiên, rất mừng rỡ.
Ánh mắt Ngô tiên sinh dần dần mất đi hào quang, nhìn chằm chằm Giang Khương, nói lên câu cuối cùng.
- Còn nữa, Giang Khương, ta nghĩ cậu nhất định cũng sẽ rất ngạc nhiên, rất mừng rỡ.
Nhìn hai mắt Ngô tiên sinh dần dần mất đi sinh cơ, Giang Khương nhẹ thở ra một hơi. Bây giờ đầu sỏ năm đó không có ở đây, cho dù vì báo thù cho Cô Lang, trong lòng cũng không có cảm giác thoải mái.
Sau khi thở ra, Giang Khương chậm rãi bước về phía phòng giam đám người Hải Bác. Đám người Gấu Bắc Cực rất nhanh có thể cứu đám người Hải Bác ra, bây giờ bắt đầu rút lui.
Phỏng đoán cứu viện của đối phương rất nhanh sẽ đến.
Thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên, nhóm Gấu Bắc Cực tiến vào, chẳng qua nhìn thấy nền đất đầy máu tươi và thi thể, còn có lối đi bị nổ tung, sắc mặt ai nấy đều khác thường.
- Phần lớn đều bị một đao cắt vỡ động mạch chủ.
Hai tay Chekhov cầm súng, bước nhanh về phía trước, nhưng không nén được sự kinh hãi trong lời nói.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi. Bọn họ cũng nhận ra một số gương mặt quen thuộc, cũng từng là lính đánh thuê như bọn họ, nhưng bây giờ lại bị người ta cắt đứt động mạch, chết ở đây. Hơn nữa còn nhiều người như vậy, trong tình huống được trang bị vũ trang đầy đủ, nhưng đều chết dưới tay của một người.
- Đây là chi thủ thượng đế sao?
Trong đầu mọi người đều xuất hiện suy nghĩ như vậy.
- Tôi cảm thấy sau này hắn sẽ có tên là Bàn tay Tử thần.
Chekhov vừa đi trên sàn nhà đầy máu, vừa nói.
Mọi người đồng loạt gật đầu.