- Nói, con đổi nhiều trà như vậy để làm gì? Con không ngoan ngoãn ở lại Vân Giang mà còn chạy loạn đi đâu đó?
Uống hơn phân nửa tách trà, La lão y sư mới buông tách xuống, nhìn Giang Khương, lãnh đạm hỏi.
Giang Khương cười, đầu óc đã sớm vòng vo hồi lâu. Hắn đã từ chỗ của Mã Tiểu Duệ biết được đại khái tình huống. Mã Tiểu Duệ cũng là vô sự nhàn rỗi nên chú ý đến tình huống của tỉnh Nam, từ một số dấu vết mà phát hiện sự dị thường.
Đương nhiên, có phải là nhàn rỗi vô sự hay không thì còn khó nói.
Nhưng Giang Khương có thể khẳng định, chuyện mà hắn làm ở tỉnh Nam, hẳn chỉ có một mình Mã Tiểu Duệ biết. Nếu những người khác cũng biết, chắc đã sớm gây ra sóng lớn bên trong nội viện rồi.
Sư phụ hẳn cũng không biết, nếu không nào có chuyện vẫn còn bình tĩnh như vậy?
- Lần này con thiếu ân tình không nhỏ của mấy người.
Giang Khương thoạt nhìn rất thành thật.
- Ân tình?
La lão cau mày, yên lặng nhìn Giang Khương một hồi, xác nhận cũng không phải Giang Khương thuận miệng nói, lúc này mới bất đắc dĩ thở dài:
- Ân tình gì mà phải trả đến hơn một cân trà?
- Hơn nữa, Thiên Y Viện chúng ta từ khi nào lại nợ ân tình người khác? Cho đến bây giờ chỉ có người khác nợ chúng ta.
Nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng La lão nhếch lên:
- Ta cũng không biết con đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng con làm việc có đôi khi rất hay kích động. Dù sao cũng là chuyện của mình, phải tự mình giải quyết cho tốt.
- Cảm ơn sư phụ.
Giang Khương cẩn thận gật đầu đáp.
- Có chuyện gì thì cứ nói với sư phụ. Mặc dù ta không phải là cấp cao nhất, nhưng chung quy vẫn có thể giải quyết.
La lão nâng tách trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nhìn Giang Khương, gật đầu nói:
- Được rồi, đi đi. Chuyện của mình thì tự mình an bài. Nhớ kỹ mục tiêu của chúng ta.
- Con rõ, thưa sư phụ.
Giang Khương cung kính gật đầu.
- Thanh Tâm trà một cân hai lượng. Cửu Diệp La hai trăm khắc, Thiên Mục Thanh hai trăm bốn mươi khắc.
- Đúng là bại gia chi tử.
Nhìn Giang Khương bước ra khỏi phòng làm việc, La lão nhìn số liệu trong tay, nhẹ nhàng thở dài, sau đó lắc đầu cười khổ, rồi mở máy xem một phần tư liệu nghiên cứu khác.
Mã Tiểu Duệ chở Giang Khương đến sân bay.
Nhìn hai cái hộp trong tay Giang Khương, Mã Tiểu Duệ buồn bực nói:
- Nhớ, phải trả tôi gấp đôi.
- Đương nhiên, nhất định là sẽ gấp đôi. Cô phải tin tưởng tôi chứ.
Giang Khương gật đầu nói:
- Trong vòng một năm sẽ trả lại cho cô.
Mặc dù cảm giác chuyện này không quá có thể, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng Giang Khương, Mã Tiểu Duệ cũng đành phải gật đầu. Trước khi đi, cô dùng tay điểm vai Giang Khương, nói:
- Những gì anh nói, anh phải nhớ kỹ.
- Đương nhiên là nhớ kỹ rồi.
Giang Khương mỉm cười nói.
Chiếc máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay Bắc Kinh. Giang Khương bước xuống thang máy bay, một chiếc xe Mercedes-Benz chậm rãi mở ra, một người đàn ông nhìn Giang Khương, mỉm cười khiêm cung.
- Bác sĩ Giang, vất vả rồi.
Nhìn người đàn ông này, Giang Khương gật đầu, sau đó hỏi:
- Anh là thuộc hạ của Tôn Diệu Nguyệt?
- Đúng vậy, Sơn Trường Đại Nhân bảo tôi đến đón Giang y sĩ.
Nghe Giang Khương nói thẳng tên của Tôn Diệu Nguyệt, lãnh ý chợt lóe lên trong mắt người đàn ông rồi biến mất, nhưng gương mặt vẫn khiêm cung như cũ mở cửa xe đằng sau.
Nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe, Giang Khương thoáng có chút hiếu kỳ hỏi;
- Anh là người phụ trách của Cổ môn ở Bắc Kinh?
- Không.
Người đàn ông nhìn Giang Khương qua kính chiếu hậu, cười đáp:
- Tôi đại diện cho Sơn Trường Đại Nhân đồn trú ở Bắc Kinh.
- Đại diện đồn trú?
Giang Khương ngẩn người nói:
- Cổ môn ngoại trừ người phụ trách ở đây thì còn có một đại diện đồn trú là anh?
- Vâng, tôi đại diện cho Sơn Trường Đại Nhân đồn trú tại Bắc Kinh, phụ trách giám và khống chế động tĩnh của Cổ môn ở Bắc Kinh và Hoa Hạ.
Người đàn ông đáp.
Giang Khương gật đầu, nói:
- Trước kia tôi không biết ở Bắc Kinh lại có sự tồn tại của anh.
- Đương nhiên.
Người đàn ông mỉm cười, nhìn Giang Khương, sau đó nói:
- Giang y sĩ hẳn là chưa gặp qua người phụ trách ở Bắc Kinh của chúng tôi?
- Không có.
Giang Khương lắc đầu.
Người đàn ông cũng không có gì ngoài ý muốn, nói:
- Cổ môn của chúng tôi và Thiên Y Viện các người luôn ở thế bất lưỡng lập. Người phụ trách của Cổ môn ở Bắc Kinh lại càng ít lộ diện. Người lộ diện nhiều nhất chính là tôi.
- Ồ, vì sao vậy?
Giang Khương có chút ngạc nhiên hỏi.
- Hiện tại là do tôi đại diện cho Sơn Trường Đại Nhân.
Khi lên tiếng, ánh mắt người đàn ông hiện lên sự kiêu ngạo, gật đầu nói:
- Sơn Trường Đại Nhân ít nhúng tay vào việc của Cổ môn. Có nhiều khi, do sự ước thúc của nội ngoại Cổ môn, cho nên quý viện gần trăm năm nay ít khi xâm phạm đến Sơn Trường Đại Nhân. Còn tôi là đại diện của Sơn Trường Đại Nhân ở Bắc Kinh, ít nhiều cũng có sự kiêng kỵ.
Nói đến đây, người thanh niên mỉm cười nói:
- Hơn nữa, sự tồn tại của tôi cũng là một sự hiếm thấy. Ít nhất tôi đã từng gặp mặt mấy người của quý viện đồn trú tại Bắc Kinh này.
Nghe xong, Giang Khương chậm rãi gật đầu. Chàng thanh niên này nói không sai. Với thân phận của Tôn Diệu Nguyệt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hoặc Cổ môn đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, chắc hẳn nội viện cũng sẽ không biết chuyện như vậy.
Không có việc gì trêu chọc toàn bộ người Cổ môn điên cuồng giết đến tận cửa, chắc chắn mấy vị thiên y sư cũng không phải là người không có đầu óc.
Tỏ vẻ đồng nhận thức, Giang Khương đành phải thở dài. Ôi, thói đời.
- Đến rồi.
Người thanh niên đạp thắng, nói:
- Y sĩ Giang, anh đến nơi rồi.
- Đến rồi?
Giang Khương sửng sốt, sau đó nhìn quanh, quả nhiên hắn đang ở trước cổng của Dương gia.
Cầm một hộp trà trong túi, hắn đưa cho người thanh niên:
- Cảm ơn, đây là trà cho Tôn Diệu Nguyệt. Anh chuyển giùm cho cô ấy.
Thấy Giang Khương vẫn không tôn kính Sơn Trường Đại Nhân, ánh mắt người thanh niên một lần nữa lạnh lại, nhưng rồi cũng đành cười khổ. Sơn Trường Đại Nhân dường như rất kính trọng tên tiểu tử này, cũng không cần phải so đo với hắn.
Cầm hộp trà, thấy Giang Khương bước xuống xe, người thanh niên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cười nói:
- Sơn Trường Đại Nhân muốn tôi thông báo cho anh biết một chuyện.
- Chuyện gì?
Giang Khương ngạc nhiên hỏi.
- Sơn Trường Đại Nhân thông qua một con đường bí ẩn, xác nhận có một thế lực nước ngoài bắt đầu lẻn vào Bắc Kinh, cố ý bảo tôi thông báo cho anh biết.
Nói đến đây, người thanh niên gật đầu một cái, sau đó khởi động xe, chậm rãi lái đi, chỉ để lại Giang Khương đứng ngẩn người.
- Tôn Diệu Nguyệt nói cho tôi để làm gì?