- Ồ, cậu thật là lợi hại.
Đầu dây bên kia, Hải Bác hưng phấn kêu lên:
- Cậu ở đâu là chói mắt ở chỗ đó.
Nghe giọng nói hưng phấn của Hải Bác, Giang Khương hơi sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra. Mấy tháng gần đây, danh tiếng của hắn quả nhiên lan truyền trong nước không nhỏ. Đám người Hải Bác chú ý đến thật ra cũng không kỳ quái.
- Đúng rồi, Enie đã biết cậu còn sống, nhưng không phải là tôi nói đâu nhé.
Bên kia Hải Bác cười gượng.
- Enie.
Nghe được cái tên này, Giang Khương day trán, cười khổ:
- Được rồi, cô ấy biết thì cứ để cô ấy biết, nhưng anh đừng nói anh có liên lạc với tôi.
- Đương nhiên rồi, tuyệt đối không có chuyện đó đâu.
Bên kia Hải Bác vội vàng cam đoan.
- Vậy thì được.
Giang Khương cười gật đầu, sau đó nói:
- Hải Bác, có chuyện này cần nhờ anh hỗ trợ.
- Chuyện gì nói đi.
Hải Bác sảng khoái nói.
- Anh còn nhớ Hải Viên không?
Giang Khương hỏi.
Bên kia, Hải Bác thoáng trầm mặc một chút, dường như nhớ đến điều gì đó, liền gật đầu:
- Nhớ, là đội ngũ có người Châu Á chiếm đa số.
- Sau khi chúng ta mất tích, Hải Viên đã đi đâu?
Giang Khương hỏi.
Lần này Hải Bác không im lặng mà trả lời:
- Sau khi các người mất tích chừng vài ngày, Hải Viên cũng mất tích theo. Hình như không còn thấy đội ngũ này sau đó nữa.
- Không thấy nữa?
Giang Khương cau mày, nghi hoặc hỏi.
- Đúng. Khi đám người Bắc Cực Hùng đuổi đến, liền phát hiện thi thể người trong đội ngũ của cậu. Tất cả các đội ngũ khác cũng đuổi đến. Lúc đó Hải Viên cũng có mặt, nhưng bọn họ chỉ đi theo một đoạn rồi không thấy nữa.
Lúc này Hải Bác cũng có sự nghi hoặc:
- Ban đầu, bởi vì có nhiều người chạy theo nên tôi cũng không chú ý. Nhưng bây giờ có thể xác định, nhiều nhất là hai ngày sau đã không còn thấy bọn họ nữa.
Giang Khương cau mày trầm ngâm một chút. Tình huống như vậy, theo lý Hải Viên không có khả năng không đi theo, nhưng tại sao chỉ mới theo được hai ngày đã mất tích? Trừ phi là có chuyện quan trọng hơn thu hút bọn họ, hoặc toàn quân đã bị diệt.
Nhưng khả năng này không thể xảy ra.
Tất cả mọi người theo đuổi hai năm, không thể nào đến phút cuối cùng lại từ bỏ. Hơn nữa, cho dù có bị tiêu diệt, đội ngũ lại đi cùng nhau, dù thế nào cũng phải có chút phong thanh truyền ra ngoài chứ?
Nghĩ đến đây, Giang Khương hoảng hốt. Lúc này đã xảy ra chuyện gì?
“Đứng dậy, tên tiểu tử vô dụng kia” Trong đầu hiện ra thân ảnh yểu điệu vươn tay về phía mình, Giang Khương trầm xuống, nói:
- Hải Bác, anh hãy giúp tôi điều tra một chút, xem có người biết tung tích của Hải Viên hay không.
- Được, tôi sẽ giúp cậu điều tra. Trong vòng ba ngày sẽ có tin tức cho cậu.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Khương thở hắt ra, sau đó tạm thời gác chuyện này sang một bên. Đã có Hải Bác thăm dò chuyện này, nếu có người biết tin tức Hải Viên, nhất định sẽ tra ra.
Nghĩ đến đây, Giang Khương bước sang phòng bệnh bên cạnh.
Sau khi Giang Khương cúp điện thoại không lâu, tại bãi đậu xe cách khoa Nhi không xa, một cô gái đeo tai nghe, trầm giọng nói với người bên cạnh:
- Thế nào? Có tra ra được nơi phát ra không?
- Không tra ra được. Địa chỉ của đối phương có bức tường lửa rất mạnh.
Một người ngồi trước máy tính tháo tai nghe xuống, lắc đầu nói.
- Chỉ có thể tra ra được từ xưng hô của Giang Khương.
Nghe đối phương nói, cô gái gật đầu, lẩm bẩm:
- Hải Viên, đội ngũ người Châu Á chiếm đa số. Hải Bác, Enie, thi thể trong đội ngũ các người, Bắc Cực Hùng…
Lẩm bẩm xong mấy cái tên, cô gái nhướng mày, nói:
- Mau đưa lai lịch của Giang Khương cho tôi xem.
Người kia đánh lên bàn phím vài cái, trên màn hình liền hiện lên một phần tiểu sử. Nhưng sau khi y nhìn xong, ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ, quay sang nhìn cô gái:
- Tổ trưởng, lý lịch của Giang Khương đã bị làm giả.
- Đã bị làm giả?
Cô gái sửng sốt, sau đó bước lại gần nhìn vào màn hình vài lần, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Lý lịch này rất sạch sẽ, hơn nữa vừa nhìn là biết đây là lý lịch đã được ngụy tạo.
Thủ pháp có thể tạo ra lý lịch đó cũng chỉ có người bên ngành cô làm. Mà muốn làm được như vậy, phải có sự chấp thuận từ cao tầng bên trong ngành.
Người kia cũng nhìn ra được ẩn ý bên trong, ngẩng đầu nhìn cô gái, hỏi:
- Tổ trưởng, làm sao bây giờ?
Cô gái cau mày, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Để tôi xin chỉ thị của cấp trên.
Lập tức, cô gái lấy ra điện thoại gọi cho một người.
Sau khi cúp điện thoại, cô gái ngồi một bên lẳng lặng chờ.
Hai người còn lại bên trong xe cũng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cùng chờ đợi tin tức từ cấp trên. Loại chuyện phiền toái này, cấp trên cũng phải xin chỉ thị của cấp trên nữa. Nếu cấp trên không phê duyệt, người nào cũng không còn biện pháp.
Trừ phi tự mình xuống tay. Nhưng chuyện như vậy, trên cơ bản không ai dám làm.
Cũng may, mọi người chỉ chờ có vài phút, điện thoại của cô gái lại vang lên lần nữa. Sau khi cô gái nói chuyện xong, gương mặt mỉm cười, nói với người ngồi đằng trước máy tính:
- Password: 96wa3se.
Cạch cạch cạch. Người nọ nhẹ nhàng gõ lên bàn phím, trên màn hình lại hiện ra một bản lý lịch khác.
Mọi người bước gần lại, ánh mắt tò mò.
Sau khi xem xong, sắc mặt của người nào cũng ngưng trọng. Hai người kia lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn cô gái.
- Tổ trưởng, chúng ta có cần tiếp tục điều tra không?
Người ngồi trước máy tính chần chừ hỏi.
- Tra, đương nhiên là phải tra rồi. Nếu cấp trên hạ lệnh, chúng ta đương nhiên là phải tra tới cùng.
Ánh mắt cô gái tràn đầy vẻ hưng phấn. Đã lâu rồi cô chưa gặp được mục tiêu thú vị như vậy. Nếu cấp trên đã hạ lệnh điều tra, hiện tại cũng không ra lệnh ngừng lại, vậy tại sao lại không tra?
Hai người bên cạnh nhìn ánh mắt hưng phấn của cô gái, liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ:
- Biết ngay mà.
- Sau khi Giang Khương tốt nghiệp trung học xong đã mất tích trong một cuộc đấu súng nhỏ ở Nepal. Một năm trước mới quay trở lại. Sau đó còn có thể ngồi trực thăng đến Lỗ Sơn, thủ thuật trị thương rất cao. Hải Viên, Bắc Cực Hùng, nghe qua giống như là lính đánh thuê, còn có thi thể đồng bạn Giang Khương.
Cô gái càng nói càng hưng phấn, giống như vừa tìm được món đồ chơi ưng ý:
- Lần này gặp phải cá lớn rồi. Tôi đã nói tiểu tử này còn trẻ mà đã hại lợi như vậy, nhất định là có chuyện.
- La Hưng Bảo, anh hãy điều tra tình huống trong nhà Dương Tiểu Bảo, là đứa con nuôi mà Giang Khương cứu được từ Lỗ Sơn về đấy. Giang Khương không sợ chết chạy đến cứu thằng bé, phỏng chừng cha của đứa bé có liên quan đến hắn. Mau thăm dò kỹ càng cha của đứa bé rốt cuộc là làm gì, đã đi những đâu.
- Ngô Cường Quân, anh tiếp tục giám sát ở chỗ này. Có vấn đề gì thì báo cáo lại cho tôi biết. Tôi về tổng bộ trước để tìm tư liệu. Hắc hắc, lần này xem như bắt được cá lớn rồi.
Hai người nhìn cô gái còn trẻ lắc lư cái đuôi ngựa thật dài mở cửa nhảy xuống xe, hai mặt nhìn nhau, sau đó cười khổ, thầm nghĩ:
- Không biết là cá lớn gì, nhìn bộ dạng thì chắc là một con cá mập lớn. Xui xẻo là bọn mình cũng bị cuốn vào.