- Còn đây là thẻ khóa phòng.
Sau khi Giang Khương tiếp nhận tai nghe xong, Từ Nham lại đưa đến một thẻ khóa phòng.
Nhìn thẻ từ trong tay Từ Nham, Giang Khương có chút cau mày. Nói thật hắn chẳng thích mấy thứ đồ này. Hắn vẫn thích chìa khóa hơn. Bởi vì dùng thẻ từ mở phòng, nhiều ít cũng sẽ có tiếng vang, nhưng dùng chìa khóa thì sẽ giảm phiền phức hơn rất nhiều.
Nhưng cũng không còn cách nào khác. Giang Khương đành phải tiếp nhận, sau đó đi vào phòng, thay bộ quần áo nhân viên bán hàng, đeo tai nghe lên rồi xoay người bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng Giang Khương biến mất ngoài cửa, đám thanh niên bên ngoài đang nghẹn khuất rốt cuộc cũng làm loạn lên. Là đội ngũ ưu tú nhất của lực lượng an ninh quốc gia, từ lúc nào lại bị người ta ngó lơ chứ? Cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không có ai dám khinh thường bọn họ như thế?
- Đội trưởng, chuyện gì xảy ra vậy? Có phải tên tiểu tử này không có não không?
Gã thanh niên bị lấy mất dao găm tức giận nói với Từ Nham.
- Đúng, tên tiểu tử này tưởng rằng hắn có thể hai tay chơi hai dao sao? Hoàn toàn không để chúng ta vào mắt?
Những người khác cũng lên tiếng.
Sắc mặt Từ Nham cũng hiện lên sự ngưng trọng, nhưng nhìn thân ảnh của Giang Khương hiện lên trên màn hình, trầm giọng nói:
- Mọi người đừng nghĩ lung tung. Tổ trưởng Giang không phải là nhân vật đơn giản.
- Không đơn giản?
Đám thanh niên liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù có chút không tin, nhưng sự tức giận trong mắt đã dần dần tiêu tán. Dù sao bọn họ vẫn rất tin tưởng đội trưởng. Nếu đội trưởng nói không đơn giản thì chính là không đơn giản.
Nhìn Giang Khương biến mất khỏi màn hình, Từ Nham nhẹ nhàng thở ra, quay sang nhìn mọi người, nói:
- Trước kia tôi đã từng nói qua, không nên xem thường bất cứ người nào. Tổ trưởng Giang tuyệt đối không giống như những gì mọi người nhìn thấy bên ngoài.
- Mặc dù tôi không cách nào xác định Tổ trưởng Giang thật sự là người như thế nào, nhưng trực giác nói cho tôi biết, nếu cậu ấy muốn giết tôi, tôi hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Sau khi dứt lời, lại đeo một chiếc tai nghe lên, sau đó ra lệnh:
- Súng bắn tỉa chú ý, chuẩn bị công kích. Việc tiếp nhận tin tức sẽ giao cho số 1 phụ trách. Ngoại trừ thông tin giám sát, tất cả đều duy trì im lặng.
- Số 1, tôi là số 2, hiện tại giao quyền thông tin cho số 1. Xin mời xác nhận.
- Số 1 nhận được.
Bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp của Giang Khương.
- Nhận được.
Nhẹ nhàng thở ra, Từ Nham chỉ tay vào một màn hình:
- Phóng to gian phòng mục tiêu lên.
- Vâng.
Nhân viên giám sát lập tức phóng to màn hình. Bên trên liền xuất hiện một gian phòng hơi mờ. Gian phòng này chính là mục tiêu giám sát tại tòa nhà cách hơn trăm thước.
Xuyên qua tấm rèm, mọi người có thể miễn cưỡng nhìn thấy có một người rất cổ quái đang ngồi trên giường.
Sau khi xác nhận mục tiêu vẫn còn trong phòng, ánh mắt mọi người lại chuyển sang một màn hình bên cạnh. Bên trên là hình ảnh của một số nơi đặt camera giám sát.
- Số 1 đã tiến vào tòa nhà mục tiêu.
Thành viên giám sát thấp giọng báo cáo vị trí của Giang Khương.
- Số 1 đã đến gần phòng của mục tiêu.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Giang Khương.
Nhìn căn phòng trước mặt, xác nhận không có lầm, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, khom người xuống, lấy con dao găm, ánh mắt vô cùng kiên định.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, thứ nhất chính là bắt sống. Nếu không thể bắt sống, vậy thì trực tiếp giết chết.
Nếu để cho người đó chạy thoát, một khi có chuẩn bị gì đó phía sau, hoặc thúc giục sóng âm, virus sẽ tiếp tục biến dị, như vậy đám người Đường y sư có muốn điều chế thuốc ức chế dịch bệnh cũng rất khó khăn.
Mà Tiểu Bảo lại càng thêm nguy hiểm.
Nếu giết chết người này, thứ nhất có thể khống chế được nguy hiểm, thứ hai chính là không chừng có thể tìm được vật ức chế dịch bệnh trên người ông ta.
Đương nhiên, nếu có thể bắt sống được thì càng tốt.
- Mục tiêu vẫn ở trong phòng, không có động tĩnh gì cả.
Nghe được tiếng báo cáo truyền đến từ tai nghe, Giang Khương lấy thẻ khóa, lỗ tai nhẹ nhàng rung lên. Thính lực đã được cường hóa, trong nháy mắt trở nên nhạy cảm hơn. Hắn nghe được trong những phòng xung quanh đang có tiếng tivi, còn có tiếng nói chuyện nho nhỏ.
Giang Khương cau mày, sau đó nhẹ nhàng dán sát lỗ tai vào cánh cửa, mơ hồ nghe được có tiếng hít thở truyền ra.
Tiếng hít thở này nhỏ nhưng dài. Xem ra giống như lời giám sát Đồng đã nói, hẳn là đang ở trong phòng ngủ hoặc nghỉ ngơi, không có ở ngoài phòng khách.
Không hề do dự, Giang Khương đứng thẳng thân hình, bắt đầu điều chỉnh hô hấp, để tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn.
Phù phù.
Giang Khương đứng trước cửa, lặng yên bất động. Thông qua màn hình giám sát, đám người Từ Nham đang tràn đầy khẩn trương cũng cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao tổ trưởng Giang lại đứng bất động ở cửa.
Nhưng Từ Nham không dám lên tiếng. Dù sao mọi thứ đang ở trong tay Giang Khương. Mặc kệ Tổ trưởng Giang làm gì, chỉ cần hắn không truyền ra chỉ thị hoặc hành động gì khác thì không thể quấy nhiễu hắn.
Phù phù.
Qua hơn một phút, trong lúc Từ Nham đang nhịn không nổi chuẩn bị hỏi, đầu Giang Khương liền ngẩng lên.
Nhìn động tác của Giang Khương, tay Từ Nham nhanh chóng dừng lại, ánh mắt hiện lên thần sắc cổ quái. Bởi vì y phát hiện, vị Tổ trưởng Giang Khương này chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã xảy ra biến hóa. Loại cảm giác này rất lạ, nhưng y có thể khẳng định. Cho dù chỉ nhìn qua màn hình giám sát, nhưng y vẫn có thể cảm giác được
khí chất trên người đối phương có sự thay đổi.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì y không rõ ràng cho lắm.