Giang Khương đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Phó Bộ trưởng Nghiêm, nhìn thấy tia đắc ý trên mặt Phó Bộ trưởng Nghiêm, trong lòng khẽ thở ra. Dĩ nhiên hắn biết vì sao Phó Bộ trưởng Nghiêm này lại nóng lòng cho mấy vị kia vào thăm như vậy.
Có điều xem ra số Phó Bộ trưởng Nghiêm không được may mắn cho lắm, vị Bộ trưởng Đào bị nhốt trong đó, còn mấy nhân vật cấp bậc quan trọng nữa. Tin tức này trên cơ bản bảy vị đứng đầu sẽ nhận được thông báo chính thức. Mà vì vấn đề SARS năm đó nên bảy vị đứng đầu cũng cực kỳ chú ý đến sự kiện bệnh độc lần này. Xảy ra chyện như vậy, Phó Bộ trưởng Nghiêm là người khởi xướng chắc chắn tiền đồ cũng sẽ ảm đảm.
Nhưng hiện tại Phó Bộ trưởng Nghiêm vẫn còn không biết mình mình đã không bán được chút nhân tình, chiếm được lợi lớn...
Giang Khương lúc này đã không còn cảm thấy tức giận cái người sắp vui quá hóa buồn này nữa, hắn chỉ lãnh đạm nói:
- Phó Bộ trưởng Nghiêm...
- Ôi... Tổ trưởng Giang, sao cậu xuống đây? Có chỉ thị gì à?
Phó Bộ trưởng Nghiêm nghe Giang Khương gọi mới làm như lúc này mới để ý thấy Giang Khương, khuôn mặt tươi cười hỏi thăm, không còn vẻ căng thẳng khi đụng phải Giang Khương như hai ngày nay nữa. Dường như lão đã quên mất Giang Khương từng tát mình hai cái vậy.
Giang Khương yên lặng nhìn Phó Bộ trưởng Nghiêm, sau đó lãnh đạm nói:
- Tổ phó Nghiêm, vì anh vi phạm quy định, hạ cấp bậc cách ly của nhà trẻ Tây Sơn... Giờ tôi tuyên bố anh phải tạm dừng chức vụ Tổ phó, chờ tiếp nhận điều tra!
- Cái... cí gì?
Khuôn mặt Nghiêm Quốc Hùng vốn nở nụ cười thoải mái trong nháy mắt liền trở nên cứng nhắc, nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó nụ cười cứng nhắc trên mặt trong nháy mắt chuyển thành xanh mét cùng phẫn nộ.
- Giang Khương... mày... mày đừng khinh người quá đáng... đừng tưởng mày là một Tổ phó thường vụ thì có thể làm xằng làm bậy. Thế nào là vi phạm quy định? Mày đừng có nói năng lung tung... Hơn nữa mày cũng chỉ là một Tổ phó thường vụ, mày có tư cách gì mà tạm dừng chức vụ của tao?
Nghiêm Quốc Hùng phản ứng lại, lúc này bất chấp uy thế của Giang Khương đã từng tát mình hai cái, hung hăng vỗ bàn đứng dậy tức giận hét lớn với Giang Khương.
Giang Khương hơi nhíu mày, mình đã nói rõ ràng như vậy mà tên Nghiêm Quốc Hùng còn chưa hiểu à?
Hắn lập tức thở hắt ra, sau đó quay đầu nhìn mọi người đang kinh ngạc, nói:
- Giờ tôi thông báo với mọi người một tin xấu, căn cứ theo tình hình hiện tại, bệnh độc đã xuất hiện biến dị. Có lẽ nó đã có thêm khả năng lây truyền qua không khí, hơn nữa rất có thể loại thuốc ức chế bệnh độc mới được nghiên cứu ra không có hiệu quả ức chế bệnh độc tốt như dự đoán.
Giang Khương thấy ánh mắt mọi người như đã hiểu ra liền nói tiếp:
- Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, tôi yêu cầu mọi người phải nâng cao tinh thần, không thể lơ là...
Nói tới đây, ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khương chậm rãi quét qua mọi người:
- Nếu lại xảy ra sơ suất, vậy thì hiệu quả, mọi người hiểu rất rõ!
- Vâng!
Mọi người bị giọng nói của Giang Khương làm cho kinh sợ.
Lúc này họ lại bị Giang Khương quét mắt qua nên lập tức giật mình, đồng loạt đáp.
Giang Khương thấy mọi người đã hiểu rõ tính nghiêm trọng thì mới nhẹ nhàng gật đầu. Giang Khương nhìn Nghiêm Quốc Hùng vừa nghe mình nói vậy sắc mặt đã xanh xám kinh ngạc, liền nói:
- Thượng tá Hồ... Anh mời Phó Bộ trưởng Nghiêm đi xuống trước... đợi xử lý!
- Vâng!
Thượng tá Hồ sớm đã bị uy nghiêm của Giang Khương chấn nhiếp, lúc này không chút do dự đi về phía Nghiêm Quốc Hùng, anh ta bất đắc dĩ khuyên nhủ:
- Bộ trưởng Nghiêm... Anh đi cùng tôi trước, chờ ý kiến của bên trên vậy!
Phó Bộ trưởng Nghiêm thấy Thượng tá Hồ nói vậy liền nhìn Thượng tá Hồ ban nãy rất cung kính với mình giờ lại dùng vẻ mặt bất đắc dĩ để khuyên nhủ, tay lão run lên, cảm thấy mình lại một lần nữa bị sỉ nhục. Trong công việc ai mà không phạm chút sai lầm nhỏ? Chẳng qua mình chỉ thiếu may mắn mà thôi, ai cũng có lúc xui xẻo, nhưng mọi người đều sẽ nể mặt nhau một chút, ai mà chẳng có lúc Đông Sơn tái khởi chứ? Thằng nhãi này lại...
Phó Bộ trưởng Nghiêm nhớ lại mình đã bị thằng nhãi này làm nhục vài lần liền lập tức cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Lão ngẩng đầu nhìn Giang Khương, tức giận nói:
- Giang Khương... Mày không có tư cách bắt tao tạm dừng chức vụ, phải có lệnh của Phó thủ tướng Tề, chứ không đến lượt mày bắt tao tạm dừng chức vụ!
Giang Khương lạnh nhạt nhìn thoáng Phó Bộ trưởng Nghiêm còn đang tức giận, thở hắt ra, lãnh đạm nói:
- Phó Bộ trưởng Nghiêm... sẽ nhanh chóng có mệnh lệnh chính thức thôi!
Dứt lời, Giang Khương nhìn thoáng qua thượng tá Hồ.
Thượng tá Hồ thấy Giang Khương liếc mắt nhìn liền khẽ run lên, sau đó không dám chần chờ, vội vàng lôi Phó Bộ trưởng Nghiêm ra ngoài. So với Phó Bộ trưởng Nghiêm rõ ràng lần này đang gặp phiền phức lớn thì vị Tổ trương Giang trước mặt khiến người ta kính sợ hơn nhiều.
- Buông tôi ra, cậu buông tôi ra... Cậu dám làm vậy với tôi?!
Phó Bộ trưởng Nghiêm giãy dụa, muốn thoát khỏi sự lôi kéo của thượng tá Hồ. Có điều hai cảnh sát vũ trang bên cạnh lập tức bước lên theo chỉ thị của thượng tá Hồ, áp chế kéo Phó Bộ trưởng Nghiêm ra ngoài.
Giang Khương nhìn Phó Bộ trưởng Nghiêm đã bị đưa ra ngoài, lúc này lại nhìn về phía mọi người, nhìn mấy thành viên của tổ lãnh đạo, muốn tìm ra một người phụ trách công việc, có điều sau khi nhìn vài lần cũng chỉ nhíu mày. Vì mấy vị còn lại, nếu không phụ trách công tác hỗ trỗ nghiên cứu bệnh độc hoặc phòng dịch như Chủ nhiệm Tiền và giáo sư Bạch, trên căn bản ai cũng phụ trách công việc của riêng mình.
Còn những người khác cũng có việc của mình, người duy nhất hơi nhàn rỗi một chút chính là người quen Lâm Kiến Quốc. Có điều Lâm Kiến Quốc chỉ là Phó viện trưởng Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, nếu lên vị trí Tổ phó, vậy thì lý lịch và cấp bậc chưa đủ.
Giang Khương cau mày suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía mọi người, nói:
- Công tác do Phó Bộ trưởng Nghiêm vốn phụ trách tạm thời do tôi tiếp quản... nhưng công việc chung sẽ do Viện trưởng Lâm chịu trách nhiệm, có vấn đề gì có thể báo cho tôi bất cứ lúc nào!
Mọi người nghe Giang Khương nói vậy liền hai mắt nhìn nhau. Lâm Kiến Quốc này trong mắt mọi người thì tư lịch có thể nói là hơi thấp, theo lý mà nói thì việc này không thể nào rơi đến lượt ông. Mọi người nghe thấy sau này báo cáo công việc liên quan sẽ báo cho Phó Viện trưởng Lâm thì liền thấy hơi khó chịu. Có điều mọi người cũng không thể nói gì, vì Lâm Kiến Quốc chỉ phụ trách công việc chung, chứ không phải chính thức đảm nhiệm vị trí tổ phó.
Hơn nữa người lên tiếng là Tổ trưởng Giang không sợ trời không sợ đất làm cho người ta sợ hãi nên mọi người vội vàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Còn về phần Lâm Kiến Quốc lúc này đang nhìn chằm chằm Giang Khương, ông thật sự không ngờ Giang Khương lại giao trọng trách này cho mình, có điều ông cũng nhanh chóng hưng phấn hồi thần. Tuy mình không chính thức đảm nhận vị trí Tổ phó này, nhưng mình phụ trách công việc này, chỉ cần làm cho tốt là chắc chắn sẽ lập được công lao lớn. Đến lúc mình muốn đi lên cao một chút cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.
Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện mà ông hưng phấn nhất. Điều ông hưng phấn là trước giờ mình tương đối chiếu cố Tổ trưởng Giang, lần này e là vô tình ôm được chỗ dựa lớn. Lần này chỉ cần làm cho tốt sau này e à có khá nhiều lợi ích. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bức Màn Hôn Nhân
2. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
3. Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất
4. Hôn Hôn Muốn Ngủ
=====================================
- Vâng, Tổ trưởng Giang, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Kể ra, Phó Viện trưởng Lâm cũng có đeo quân hàm, nên ông lập tức nghiêm túc đáp.
- Ừm... Viện trưởng Lâm, những việc này giao lại cho ông!
Giang Khương hết sức hài lòng với phản ứng của Phó Viện trưởng Lâm. Hắn tương đối yên tâm với Phó Viện trưởng Lâm, dù sao đây cũng là người mình, hơn nữa Phó Viện trưởng Lâm là một người ổn trọng, cho dù không làm được tốt nhất, nhưng ít nhâts se không xảy ra sai sót gì.
Sau khi Giang Khương dặn dò hai câu vội vàng quay trở lại phòng cách ly phía trên. Dù sao tình hình Tiểu Bảo hiện tại còn chưa rõ, giờ Giang Khương chưa cách nào xác định được thuốc khống chế bệnh độc kia có thật sự có hiệu quả tương ứng không.
Nhưng cho dù thế nào, bệnh độc đã xuất hiện biến dị. Vậy thì hiệu quả của thuốc ức chế bệnh độc chắc vẫn có, nhưng chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn tuy không muốn nhưng vẫn dám hạ quân lệnh trước mặt Đường y sư.
Lúc này, vị Miêu đại sư kia vừa bước vào một căn phòng trong khách sạn, tùy tiện cởi áo khoác vắt lên salon, hài lòng đắc chí ngồi trên sofa, gương mặt vô cùng đắc ý.
- Thiên Y viện... Haha... Đường Khải Giang... Cuối cùng lần này mày đã ngã một vố đau rồi... haha...
Miêu đại sư đắc ý cười haha. Trước đó không lâu lão đã nhìn thấy Đường y sư dẫn cấp dưới của mình lên xe rời khỏi Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đến sân bay. Lúc này lão mới yên tâm tìm một nơi thật tốt ở bên ngoài, hưởng thụ một bữa vịt quay rồi mới trở về khách sạn.
Giờ lão vừa hồi tưởng lại mùi vị vịt quay Bắc Kinh chính thống vừa nhớ tới chuyện hôm nay, lão không kìm được đắc ý. Vốn khi lão hạ cổ tế mao với thằng nhóc kia cũng không muốn phải làm đến mức này, nhưng ai ngờ người của Thiên Y viện đột nhiên phát hiện ra chuyện này.
Hơn nữa người tới còn là Đường Khải Giang mà lão quen. Điều này khiến Miêu đại sư lập tức hăng hái. Hơn mười năm trước hai người đã từng giao thủ, nhưng Miêu đại sư đã thua ở ván đó. Lần này sau mười năm lão dốc lòng nghiên cứu mới tạo ra được loại cổ tế mao này.
Loại cổ tế mao này vốn trên thân không có gì quá đặc biệt, điểm đặc biệt duy nhất đó là dưới sự k1ch thích của thứ âm đặc biệt, có thể khống chế tiến hành biến dị.
Mặc dù muốn thổi ra sóng âm đặc biệt tương đối khó, nhưng lần này có thể gặp người của Thiên Y viện, thậm chí còn may mắn nhanh chóng dụ được Đường Khải Giang đến, Mao đại sư nhớ đến trận thua hiểm hơn mười năm trước vẫn còn canh cánh trong lòng. Lần này nếu lão còn không nắm chắc cơ hội lão sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân. Giờ lao còn hưng phấn nghĩ đến, hai ngày sau, cổ tế mao này hoàn toàn bộc phát sẽ xảy ra tình trạng gì.
Sau khi Đường Khải Giang biết được việc này sẽ có sắc mặt như thế nào. Đồng thời Thiên Y viện bị mất mặt, sẽ xử phạt Đường Khải Giang ra sao.
Nghĩ tới đây, Miêu đại sư lại không kìm được ngửa đầu cười phá lên đắc ý.