- A, thành công rồi.
Nhìn biểu hiện của Giang Khương qua màn hình, ngồi trong phòng làm việc, Lý phán quan không kìm được mà có cảm giác hưng phấn.
- Vân Cực Đan, Vân Cực Đan. Xem ra mình có hy vọng đột phá rồi.
Lý phán quan thì thào.
- Ừ, còn nửa giờ nữa, nào, hãy để cho tôi thưởng thức một chút. Áp chế lâu như vậy, xem cậu có thể điên đến trình độ nào.
Đại cục đã định, xem như đã hoàn toàn yên tâm, tâm trạng cực kỳ sung sướng, Lý phán quan bắt đầu nâng chung trà lên, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhìn vào màn hình giám sát, yên tâm chờ đợi hết thảy.
Mỗi lần nhìn thấy người nào dưới sự khống chế của mình mà mất đi bản tính, trong lòng của ông lại khoan khoái vô cùng.
Bịch. Đầu vòi nước bị Giang Khương đánh cho một quyền nát vụn. Một cột nước vọt mạnh lên, sau đó rơi trúng mặt và người của hắn.
Nhưng khi những giọt nước rơi xuống mặt, Giang Khương có chút sửng sốt, sau đó trong đầu của hắn xuất hiện một hình ảnh khác thường.
Nước không hề lạnh, chỉ có sự ấm áp, lại còn có mùi quen thuộc.
- Máu.
Giang Khương lau mặt, sau đó nhìn lòng bàn tay của mình, thì thào trong miệng.
- Đội trưởng...Cơ Đầu...Tích Nghiêm...
Hai mắt Giang Khương mở to nhìn vách tường trước mặt, giống như nhìn thấy những khuôn mặt khác nhau, bên tai cũng vang lên rất nhiều âm thanh.
- Chạy đi, chạy đi mau.
- Cơ Đầu, Cơ Đầu...
Giang Khương lau máu trên mặt, kéo Cơ Đầu rất nhanh chạy về phía trước.
- Đội trưởng, Cơ Đầu không ổn rồi.
Nhìn nửa thân người đã nát vụn của Cơ Đầu, Giang Khương gầm lên với đội trưởng.
Nhưng không ai đáp lại hắn, chỉ có tiếng súng và lựu đạn vang lên. Mọi người chỉ nhìn thoáng qua bên này, sau đó cố gắng ức chế sự bi thống trong lòng, tiếp tục tấn công về phía trước.
Tiếng súng AK47 không ngừng vang lên bên tai, cùng tiếng quát tháo quen thuộc:
- Đi, Giang Khương, đi đi.
- Không.
- Đội trưởng, hãy mang Giang Khương đi đi, để tôi cản phía sau cho.
Thanh âm của Tích Nghiêm giống như vang lên bên tai.
Giang Khương đang giãy dụa bị đội trưởng kéo dài trên mặt đất, sau đó được nâng lên vai, nhanh chóng thối lui.
- Không, không.
Giang Khương kêu thật to, giống như trong bóng tối đang có rất nhiều kẻ địch hiện diện, phẫn nộ huy quyền đấm loạn chung quanh.
Phòng sám hối trong nháy mắt bị Giang Khương đấm cho nát vụn.
Thấy Giang Khương điên cuồng như vậy, Lý phán quan lại càng cười đến sung sướng.
Quả thật, mấy ngày nay ông ta giống như bị áp lực. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hỏi sao ông ta lại không vui, không hưng phấn cơ chứ?
Bịch bịch bịch! Các món đồ trong phòng đều bị đánh nát, thậm chí ngay cả vách tường cũng bị Giang Khương đấm cho vài quyền.
Giang Khương thở hổn hển, ánh mắt đỏ bừng, hoàn toàn bị ảo giác trong đầu làm cho mê loạn.
Hình xăm trên vai trái bắt đầu lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu:
- Cảnh cáo, cánh cáo, đã bị dược vật ảnh hưởng. Trí nhớ của chủ thể bị vây trong trạng thái hỗn loạn, mất kiểm soát, tiến hành điều chỉnh khẩn cấp.
Nhưng Giang Khương một chút cũng không có cảm giác với tin tức này. Trong đầu hắn, hay có thể nói là tự sâu trong đáy lòng của hắn chưa từng quên cảnh tượng trước đây.
Nó làm cho hắn tiếc nuối cùng hối hận.
Giang Khương phẫn nộ đánh xuống những gì chắn ngang tầm mắt của hắn.
Rất nhanh, hắn đánh tới cửa phòng sám hối.
Cánh cửa sắt bị Giang Khương oanh kích, phát ra thanh âm nặng nề, sau đó bắt đầu lung lay. Giang Khương cảm giác cánh cửa sắt này vẫn cứng đầu, mắt lại càng đỏ hơn, thậm chí còn hét to một tiếng.
- Trạng thái của chủ thể trở nên kích động, thiên phú Tập sát khởi động, tiến vào trạng thái thị huyết.
Tin tức hiện lên, công kích của Giang Khương lại càng mãnh liệt.
Rầm rầm rầm.
Nhìn hình ảnh trên màn hình, còn có ngọn đèn màu đỏ nhấp nháy và tiếng chuông cảnh báo vang lên, Lý phán quan sửng sốt, rất nhanh ấn một cái nút.
Cái nút này có tác dụng phóng ra một loại thuốc giúp con người trấn tĩnh, phòng ngừa tinh thần con người sau khi mất khống chế sẽ bị thương tổn quá lớn.
Nhưng Lý phán quan cũng biết rõ, dưới tác dụng của thuốc làm tinh thần mất khống chế, thuốc giúp trấn tĩnh lại chỉ sợ rất khó có tác dụng trong thời gian ngắn, liền cắn răng vội vàng chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài phòng làm việc đang có bốn thuộc hạ, sau khi nghe được tiếng còi cảnh báo liền chạy đến.
- Nhanh lên, chúng ta phải chế trụ tên tiểu tử đó trước khi hắn lao ra khỏi phòng.
Sắc mặt Lý phán quan không được tốt lắm. Ông không ngờ Giang Khương lại điên lên, tạo thành một hậu quả như vậy, ngay cả cánh cửa sắt cũng không đỡ nổi.
Nếu Giang Khương đã tiến vào trạng thái như thế, ông là người phụ trách phòng sám hối, nhất định phải trước khi đối phương lao ra khỏi phạm vi quản chế mà khống chế đối phương lại.
Nếu không, với lực phá hoại của Giang Khương, hắn điên cuồng nhảy vào khu nghiên cứu hoặc khu chữa bệnh, vậy thì phiền phức lớn rồi. Và ông sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ.
Lý phán quan dẫn bốn thuộc hạ, khó khăn lắm mới chạy được đến nơi, liền nghe rầm một tiếng, trong lòng liền căng lên, biết được tấm cửa sắt đã bị Giang Khương phá hủy rồi.
- Nhất định phải chế trụ hắn lại.
Lý phán quan không dám chần chừ, dẫn bốn thuộc hạ vọt vào bên trong. Lúc này, Lý phán quan có chút đổ mồ hôi hột. Biết vậy đã không dùng liều quá lớn rồi.