Tề Lãng cảm thấy hôm nay thật sự là mất hết mặt mũi. Biết như vậy, lần trước ông đã ra tay giết chết tên tiểu tử này rồi.
Bây giờ thì hay rồi, người ta tìm đến nhà cướp dâu, trước mặt các gia các phái tát thẳng vào mặt ông như vậy. Hơn nữa đã đến tình trạng này, mặc kệ cuối cùng thế nào thì cũng xem như mất hết mặt mũi rồi.
Tuyên Năng thật ra lại rất dứt khoát, nhìn vẻ mặt nổi giận của Tề Lãng thì đứng dậy, chậm rãi bước đến, rồi nhìn Giang Khương đứng ở đằng sau, gương mặt không hề miễn cưỡng, chỉ còn lại yên tâm và thả lỏng, cười nói với con gái bảo bối:
- Tuyên Tử Nguyệt.
Nghe Tuyên Năng gọi, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào vị gia chủ Tuyên gia, cảm thấy hiếu kỳ không biết Tuyên Năng sẽ tỏ thái độ như thế nào.
- Con đã quyết định như vậy, thân là cha, cha cũng không có biện pháp xen vào. Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không còn là con gái của Tuyên Năng ta nữa, không còn quan hệ với nhà họ Tuyên.
Tuyên Năng lạnh lùng nhìn con gái, nói ra mấy câu này, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong mắt Tuyên Năng tràn đầy cưng chiều đối với con gái của mình.
Đối với thái độ của Tuyên Năng, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn nhau rồi len lén cười. Nếu Tuyên Năng đã quyết định đứng về phía con gái của mình, vậy thì Tuyên Năng chỉ có thể làm ra thái độ như vậy, mới có thể làm cho quan hệ giữa Tề gia và Tuyên gia không còn quyết liệt nữa. Xem như Tuyên gia đã nể mặt Tề gia, đồng thời cấp cho Tề gia một công đạo.
Quả nhiên, mặc dù nước mắt của Tuyên Tử Nguyệt một lần nữa rơi xuống, nhưng sắc mặt Tề Lãng và Tề Nhạc Minh lại trầm xuống. Hai cha con Tề Lãng mong muốn Tuyên Năng bắt Tuyên Tử Nguyệt trở lại, nhưng Tuyên gia buông tay mặc kệ như thế, vậy thì kế tiếp sẽ do Tề gia xử lý.
Hơn nữa, rõ ràng là mặc dù Tuyên gia nói mặc kệ Tuyên Tử Nguyệt, nhưng nếu Tuyên Tử Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, tất cả mọi người của Tuyên gia khẳng định sẽ không trơ mắt đứng nhìn. Cha con Tề gia chỉ có thể mắng Tuyên Năng thật sự quá vô sỉ mà thôi.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, cha con Tề gia cũng không tìm được biện pháp nào khác. Trước kia đã không có, bây giờ lại càng không có.
- Được, được, giỏi cho Tuyên Năng ông.
Tề Lãng trừng mắt nhìn Tuyên Năng và Tuyên phu nhân, tức giận hừ một tiếng, sau đó quay sang nhìn bốn hắc y nhân đang bao vây Giang Khương và con dâu hụt của mình, lạnh giọng nói:
- Giang Khương, Tề gia ta và cậu hôm nay không chết không thôi.
Nghe được lời này, trong lòng Giang Khương cũng có chút căng thẳng. Hắn dựa vào thân phận của Thiên Y Viện mới khiến cho Tề gia không dám hạ thủ với hắn, nhưng thật không nghĩ đến Tề Lãng lại dám nói ra những lời như vậy. Nếu Tề gia đã nói như thế, vậy hắn chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra nhìn Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh:
- Ra đằng sau anh đi.
- Vâng.
Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhu thuận bước ra phía sau Giang Khương, chỉ là lén lút xé rách một đoạn váy, để lộ đôi chân trắng nõn để tiện ra tay.
Lúc này Giang Khương lại còn tâm trạng nói đùa. Nghe được tiếng xé vải rất nhỏ, hắn liền quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:
- Ừm, chân của em rất đẹp. Sau này em nên thường xuyên mặc váy ngắn, nhất định sẽ dài miên man.
- A!
Cho đến bây giờ chưa từng nghe Giang Khương công khai đùa cợt cô như vậy, trong nháy mắt gương mặt Tuyên Tử Nguyệt đỏ bừng, không nhịn được hung hăng nhéo cho Giang Khương một cái.
Nhìn động tác của hai người, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc. Bây giờ mà còn thời gian liếc mắt đưa tình với nhau?
Lúc này, Tề Nhạc Minh đã thật sự phun ra một ngụm máu, cầm lấy một cái ghế bên cạnh ném tới Giang Khương.
Nhìn cái ghế đang bay đến, Giang Khương cũng không nhúc nhích, đã sớm có một hắc y nhân bay lên đá cái ghế sang một bên.
Nhìn đám người hắc y nhân trước mặt, Giang Khương thở hắt ra, nụ cười trên gương mặt tắt đi, sau đó vươn tay ra đằng sau.
Một hắc y nhân trung niên đằng sau cũng thở ra, sau đó gỡ một thanh trường đao sau lưng xuống, đặt vào trong tay Giang Khương.
Nhìn thanh đao trong tay Giang Khương, tất cả mọi người đều rùng mình. Bởi vì họ cảm giác được trên người chàng thanh niên này tỏa ra sát khí nồng đậm.
Lúc này, ai nấy cũng đều có thể khẳng định, tiểu tử này không phải chỉ dựa vào thanh thế của Thiên Y Viện. Nghe khí tức liền biết là người từ trong cõi chết bước ra.
Thấy Giang Khương cầm đao, không ít người bắt đầu sốt ruột. Nên biết rằng, nếu Tề gia và Thiên Y Viện thật sự phát sinh mâu thuẫn, thậm chí là giao chiến. Như vậy Tề gia tuyệt đối sẽ không có chỗ tốt.
Nhưng những người đến tham dự hôn lễ của Tề gia, phần lớn là người có quan hệ rất tốt với Tề gia. Nếu Tề gia phát sinh xung đột với Thiên Y Viện, Tề ga suy sụp là điều không thể tránh khỏi.
Đương nhiên, cũng có người hả hê ở bên cạnh, âm thầm cười trộm chờ xem kịch vui.
Trong lòng Tề Lãng cũng lạnh như băng. Là gia chủ, ông làm ra quyết định như vậy là không thể tránh khỏi. Tề gia đường đường là đại gia tộc. Bây giờ bị người ta đánh đến nhà. Nếu là đại nhân vật của Thiên Y Viện đến thì thôi đi, xem như làm trò trước mặt tân khách. Nhưng người đến chỉ là một bác sĩ nho nhỏ của Thiên Y Viện, Tề gia sau này làm sao còn mặt mũi lăn lộn ở Hoa Hạ nữa.
Người phía sau Giang Khương, Tề gia đúng là không thể gây phiền phức được. Nhưng trong tình huống này, cũng không thể yếu thế. Mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định phải lấy lại thể diện. Nếu không…
Tề Lãng cắn răng, chuẩn bị dẫn người bao vây Giang Khương.
Bên cạnh rốt cuộc có người không nhịn được, liếc mắt nhìn nhau, sau đó kêu lên:
- Tề gia chủ đừng kích động.
- Con bà nó.
Nghe được giọng nói này, trong lòng Tề Lãng đột nhiên buông lỏng, còn Giang Khương thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết thực lực ẩn núp bên trong một đại thế gia mạnh như thế nào. Hắn đến đây cũng không phải để gây ra tình huống xấu nhất. Nếu thật sự phải động gươm đao, khẳng định là sẽ không có chỗ tốt. Muốn toàn thân trở ra là không thể nào.
Mọi người quay đầu lại nhìn người đã lên tiếng, trong lòng cảm thấy may mắn. Rốt cuộc cũng có người chịu đứng ra giảng hòa. Nếu không, đến cuối cùng, không người nào có thể chịu đựng được kết quả.
- Tề gia chủ hãy nghe mấy lão nhân chúng tôi nói một câu.
Thấy Tề Lãng đã dừng tay, một số người có mái tóc hoa râm cảm thấy tảng đá nặng trong lòng như rớt xuống, mỉm cười bước ra.
Nhìn những người này, chẳng những Tề Lãng phải dừng tay, ngay cả Tuyên Năng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đều là lão đồng chí đức cao vọng trọng, ngày thường đều khéo đưa đẩy chặt. Nếu đã cùng nhau lên tiếng, hẳn là đã có vài phần nắm chắc.
Quả nhiên, khi các vị lão đồng chí ra mặt, gia chủ Tề Lãng và vị bác sĩ trẻ của Thiên Y Viện đều dừng tay, ai nấy cũng đều bình tĩnh lại. Xem ra chàng thanh niên này cũng không phải hạng người lỗ mãng, cũng biết phân biệt nặng nhẹ.
Lập tức, một vị lão đồng chí chắp tay nói với Tề Lãng:
- Tề gia chủ hãy nghe tôi nói một câu. Chuyện của con trai ngài cũng chưa đến mức nghiêm trọng.
- Tôi thấy đây là chuyện của lớp trẻ thì cứ để lớp trẻ tự xử lý.
- Hứa lão nói đúng đấy. Nếu là vì chuyện này mà động tay động chân, thật sự là có chút không hay.
Một vị lão đồng chí khác tiếp lời.
Thấy tất cả mọi người đều lên tiếng, Tề Lãng cũng không cắt ngang. Vì thế các lão đồng chí đều hiểu rằng bản thân Tề Lãng cũng không muốn chuyện đến bước như thế này, lập tức anh một câu, tôi một câu tiến hành khuyên can.
- Bác sĩ Giang Khương tuổi cũng còn trẻ. Hai người đó cũng tâm đầu ý hợp. Tuy nói hôm nay hành động hơi lỗ mãng một chút, nhưng vẫn còn có thể chấp nhận được. Tề gia chủ không cần quá tức giận.
- Đúng, Tề gia chủ không cần phải quá để ý.
Các lão đồng chí nói xong, những tân khách xung quanh cũng đều lên tiếng giảng hòa, giúp Tề gia lấy lại chút thể diện, để Tề Lãng có thể xuống đài.
Nhìn sắc mặt vốn đang lạnh lùng của cha mình dần tốt hơn một chút, trong lòng Tề Nhạc Minh vô cùng nôn nóng. Những người bên cạnh không ngừng nói giúp cho Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt, mà cha của y lại không có ý định tiếp tục, hai mắt Tề Nhạc Minh đỏ lên. Mắt thấy Tuyên Tử Nguyệt sắp là người của mình, chẳng lẽ vịt đun sôi còn muốn bay sao?
- Cha, chẳng lẽ cứ như vậy mà thôi sao? Không được, Tuyên Tử Nguyệt tuyệt đối phải là vợ của con.
Tề Nhạc Minh tức giận kêu lên.
Nghe Tề Nhạc Minh rống lên, sắc mặt mọi người đều cứng đờ. Vốn không khí căng thẳng đang dần hòa hoãn lại, nhưng bị một câu này của Tề Nhạc Minh trong nháy mắt liền căng lên lại.
Lúc này, trong lòng Tề Lãng cũng thấy giận đứa con trai của mình. Vốn mọi chuyện đang dần tốt cho ông, cho con ông, cho Tề gia, sau này có cơ hội sẽ tìm mọi người tính sổ. Bây giờ chỉ cần để Tề gia có thể vượt qua tình huống này là ổn. Ông vốn đang muốn làm một người tốt, không để Tề gia mất thể diện, hơn nữa cũng không phát sinh xung đột với Thiên Y Viện, nhưng lại bị đứa con trai của mình phá hỏng.