Giang Khương xem giới thiệu hệ thống điểm không cuối cùng không kiềm được mở thư mục phân loại dược vật học.
Dược liệu của Thiên Y viện thật sự quá hấp dẫn, chỉ một Hồng Vân Quả Giang Khương dám khẳng định, e là ngoài Thiên Y viện, muốn tìm được nó ở nơi khác chỉ sợ còn khó hơn tìm thấy sâm núi hai năm năm mươi tuổi kia rất rất nhiều.
Hơn nữa theo cách nói của La y sư, trong Thiên Y viện còn có rất nhiều dược liệu quý giá, nhưng cũng phải dùng điểm để đổi, cho nên Giang Khương rất tò mò... Những dược liệu này rốt cuộc có những gì? Dĩ nhiên là không tính Hồng Vân Quả.
Lúc mở thư mục phân loại dược vật học ra, bên trong có rất nhiều...
“Bổn thảo cương mục”, “Tổng hợp dược liệu thường dùng”, “Tổng hợp thuốc”... Giang Khương xem từng file một trong thư mục.
“Mục lục dược liệu của Thiên Y viện”.
Sau khi Giang Khương nhìn thấy mục lục này hai mắt hơi sáng lên, sau đó đưa tay ra bấm mở.
“Mục lục dược liệu hạ phẩm”, “Mục lục dược liệu trung phẩm”, “Mục lục dược liệu thượng phẩm”, “Mục lục dược liệu trân phẩm”. Mục lục bên dưới lại được chia thành bốn mục lục.
Giang Khương không cần suy nghĩ, trực tiếp mở Mục lục dược liệu trâ phẩm.
Số dược liệu liệt kê bên trong không nhiều, cũng chỉ khoảng mười vị, nhưng khi nhìn những cái tên trong đó, trong đầu Giang Khương lần lượt hiện ra tư liệu của những dược liệu này.
- Tử Tinh Địa Du... Thiên Tâm Mộc... Linh Dương Giác... Thiên Nguyệt Hùng Đảm... Tử Linh Tham...
Giang Khương nhẹ nhàng hít một hơi lạnh, những dược liệu này, trong ký ức Tổ sư gia truyền lại cho mình đều cực kỳ khó kiếm... Nhưng thật không ngờ Thiên Y viện vẫn có...
Tử Tinh Địa Du, Thiên Tâm Mộc, Tử Linh Tham đều có thể đại bổ nguyên khí, còn có thể rèn luyện thân thể, là dược liệu tốt nhất. Còn Linh Dương Giác là tuyệt phẩm tốt nhất để thanh tâm ngưng thần. Trong thời khắc mấu chốt muốn thăng cấp, hoặc khi sắp tẩu hỏa nhập ma, dược liệu này là một trong những dược liệu tốt nhất không thể thiếu.
Sau khi Giang Khương xem xong mười mấy loại dược liệu liền khó khăn nuốt nước miếng. Những dược liệu này, hắn tùy tiện lấy một hai loại trong đó, đem đi phối với dược liệu khác, cho dù là nấu thành nước thuốc hay tinh luyện thành đan dược, đều giúp hắn tích lũy được mấy chục điểm năng lượng, và cường hóa cơ thể, thậm chí có thể cường hóa tinh thần lực lên vài bậc.
Sau khi hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, xác nhận trong dược liệu trân phẩm không có Hồng Vân Quả thì trong lòng cũng thêm chắc chắn, xem ra nội tình của Thiên Y viện này thật sự rất sâu.
Trong Dược liệu trân phẩm có mười mấy dược liệu, thượng thẩm thì hẳn là có nhiều hơn.
Giang Khương thở hắt ra, mở Mục lục dược liệu thượng phẩm...
Trong Mục lục dược liệu thượng phẩm, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn, có hơn ba mươi vị dược liệu. Ngoài Hồng Vân Quả, ngoài ra còn có những dược liệu cực kỳ hiếm thấy Song Nguyệt Liên Tử, Địa Xích Quả, Linh Tuyền Nhũ, Đường Tâm Quán Tử...
- Hừ...
Sau khi Giang Khương thở hắt ra, lúc này trong đầu đã tràn đầy suy nghĩ kiếm điểm. Những dược liệu này, tuy chỉ vài loại có tác dụng với hắn, nhưng đã đủ để hắn nuốt nước miếng rồi.
“Điểm... nhất định phải nhanh chóng kiếm được điểm...” Giang Khương tiếc nuối tắt mục lục này. Giờ hắn mới mở trung tâm cá nhân của thư viện. Bên trong có những mục lục quyền hạn và những thứ giáo vụ Thiên Hoàng vệ buộc hắn phải đọc. Hắn phải nắm rõ những thứ đó trong ba tháng này...
Giang Khương cũng không lo lắng điều này lắm, với năng lực của hắn, cho dù là phương diện kỹ thuật nào của Thiên Y viện, đạt đến đỉnh cao nào, chắc chắn hắn cũng không cần quá nhiều thời gian là sẽ có thể nắm chắc nó.
Ít nhất giờ tinh thần lực của hắn đã cực kỳ cường đại, đặc biệt là sau lần tiến nhập cảnh giới Ngôn tùy pháp hành này, tinh thần lực rõ ràng tăng rất nhiều. Cho dù không sử dụng Thông mẫn chi tâm, giờ trí nhớ của hắn vẫn có khả năng lý giải cực mạnh. Với năng lực này, hắn tin bản thân sẽ nhanh chóng nghiên cứu thông thấu những thứ cần phải đọc.
Giang Khương ở đây học tư liệu và kỹ thuật của Thiên Y viện, còn Thiên y sư Từ Khải Liễu lúc này đang tới văn phòng của La y sư.
- Thiên Minh... học trò Giang Khương của ông, ông phải quan tâm nhiều một chút...
Thiên y sư Từ Khải Liễu bưng ly trà Vương Mịch đưa đến, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói.
La y sư mỉm cười gật đầu nói:
- Xin Viện trưởng Từ cứ yên tâm... Chắc chắn tôi sẽ dốc hết sức dạy cho Giang Khương, cố gắng giúp cậu ấy tấn cấp Thiên y sư trong vòng hai mươi năm.
- Ừm... Vậy thì tốt.... Năm đó Nguyên Bân huynh rất quan tâm đến cặp học trò này, năm đó khi Giang Khương ra đời, đã từng trước mặt chúng ta nói rằng tương lai đứa trẻ này chắc chắn sẽ bất phàm... Giờ tuy Nguyên Bân huynh đã không còn, cặp học trò đi cùng anh ấy cũng đã mất tích theo, nếu giờ đứa trẻ này đã có cơ duyên xảo hợp quay trở về, vậy thì Nguyên Bân huynh cũng có thể nhắm mắt rồi...
Thiên y sư Từ Khải Liễu nghe La y sư nói vậy cũng cảm thán một tiếng, sau đó nói:
- Tư chất của Giang Khương không giống bình thường, lại có ông chỉ dạy, tôi cũng yên tâm... Nếu ông cần gì, cũng có thể đề xuất với Hội đồng viện. Miễn không đi ngược với nguyên tắc, Hội đồng viện sẽ chiếu cố một chút... Chỉ cần đứa trẻ này tự nỗ lực thì trong hai mươi năm tiếp nhận y bát của Nguyên Bân huynh, tôi nghĩ không phải vấn đề quá lớn!
Lúc này trong lòng La y sư tràn đầy vui mừng gật đầu nói:
- Cảm ơn Viện trưởng Từ, nếu cần, tôi sẽ đề xuất với Hội đồng viện... Có điều, tôi nghĩ Giang Khương cũng chẳng cần phải có chiếu cố quá đặc biệt. Với năng lực của cậu ấy, tôi nghĩ cậu ấy sẽ tự bước từng bước, tuyệt đối sẽ không để người ta đàm tiếu, không thẹn với lương tâm tiếp nhận bát y của Nguyên Bân huynh...
Nói tới đây, La y sư liền chuyển đề tài, lại nói:
- Có điều, tôi nghĩ với năng lực của Giang Khương, nếu có vài việc, khi cần xử lý đặc biệt, vẫn mong Viện trưởng Từ và Hội đồng viện rộng lượng một chút...
Thiên y sư Từ Khải Liễu thấy La y sư mỉm cười nói vậy thì trong lòng hơi kinh ngạc, không biết La y sư nói vậy là có ý gì. Bà không ngờ, La y sư lại tin tưởng Giang Khương đến vậy. Bà thoáng trầm ngâm một chút, mỉm cười nói:
- Thiên Minh yên tâm... Cho dù là vì tư chất của bản thân Giang Khương, hay là vì nể mặt Nguyên Bân huynh cùng cặp học trò kia của anh ấy, Hội đồng viện đều sẽ suy xét kỹ... Chỉ cần Giang Khương có năng lực, Hội đồng viện chúng tôi sẽ cố gắng châm chước...
- Được... Vậy tôi thay Giang Khương cảm ơn Viện trưởng Từ...
Vương Mịch còn cả Tôn Nghị ở bên nhìn hai người mỉm cười nói chuyện, liền trợn mắt há hốc mồm.
Hai người đều biết Giang Khương có quan hệ rất sâu xa với Thiên Y viện, nhưng thật sự không ngờ, Giang Khương lại được Thiên y sư Từ Khải Liễu và Hội đồng viện coi trọng đến như vậy. Thậm chí Thiên y sư Từ Khải Liễu còn cố ý đến tìm La y sư để bàn bạc chuyện của Giang Khương, còn hứa nếu cần sẽ chiếu cố đặc biệt...
Nên biết, ở Thiên Y viện này, tất cả mọi người từ nhỏ đã cùng được bồi dưỡng ở học viện của Thiên Y viện, cùng nhau lớn lên... bất luận thân phận. Cho dù là Tôn Nghị lúc nhỏ cũng không hề được nhận bất kỳ đãi ngộ gì đặc biệt. Gã chỉ có một điểm lợi là, Thiên y sư Chu Thế Dương ông ngoại gã thường xuyên dùng vài dược liệu tương đối đặc biệt để bồi dưỡng nguyên khí, rắn chắc cơ thể, để phương diện tu luyện nội khí của gã có thể mạnh hơn người khác một bậc.
Còn một lần ngoại lệ duy nhất, là lần thi tấn cấp Y sĩ thực tập này. Thiên y sư Chu Thế Dương đã dùng thể diện của mình mới có thể cho hai người bọn họ tham gia trước một thời gian.
Đây cũng không phải vấn đề nguyên tắc gì, dù sao thành tích của hai người đều đủ để tham gia cuộc thi, thậm chí cuộc thi còn sắp xếp y sư La Thiên Minh vị Y sư nhất phẩm của Thiên Y viện và nổi tiếng nghiêm cẩn làm giám khảo, bởi vậy có thể thấy rõ Thiên Y viện khống chế những chuyện này rất cẩn thận.
Nhưng bây giờ, Thiên y sư Từ Khải Liễu lại đích thân đên, nói Hội đồng viện sẽ suy xét chiếu cố đặc biệt. Điều này chứng tỏ địa vị của Giang Khương trong mắt các vị Thiên y sư của Hội đồng viện đặc biệt chừng nào.
Lúc này, hai người họ cũng hơi mơ hồ. Vị Thiên y sư Nguyên Bân kia... Còn cả cha mẹ Giang Khương, rốt cuộc là vì cái gì, mà khiến hai mươi năm sau Hội đồng viện vẫn nhớ đến họ, thậm chí không tiếc đưa ra hứa hẹn như vậy...
Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau liền thấy vẻ mơ hồ trong mắt đối phương, không thể nào hiểu được là vì sao.
Ban đêm, Giang Khương nhớ ra mình còn thiếu vài điểm nữa là được 100% năng lượng. Lúc này hắn liền cảm thấy hơi hưng phấn, xem ra tối nay chỉ cần tu luyện thêm một đêm, nếu không có gì bất ngờ, sẽ có thể đạt đến cảnh giới Cửu Vĩ đuôi thứ năm.
Nhớ tới chuyện này, Giang Khương hơi hưng phấn. Sau đó hắn đưa tay vào túi lấy một củ sâm núi ra cắn một miếng, sau đó trong đầu lóe lên một dòng thông báo, hắn lại chìm vào giấc ngủ.
Sau khi hắn chìm vào giác ngủ, Ngũ Cầm vận khí pháp trong cơ thể bắt đầu vận hành tự độg, hình xăm màu đỏ nhạt nơi cánh tay dần phát sáng.
Vẫn giống như mấy ngày trước, dòng khí lưu dày đặc dần dần bắt đầu vận hành từ khí hải, các cơ bắp xung quanh cơ thể một lần nữa bắt đầu cuộn lên khí tức ấm áp nhè nhẹ, sau đó tập trung vào huyệt vị gần nhất, cuối cùng hình thành một dòng khí lưu nho nhỏ, chảy vào trong kinh mạch.
Còn dòng khí lưu trong khí hải kia bắt đầu vận hành thuận theo hai mạch nhâm đốc. Bên ngoài cơ thể Giang Khương, những khí tức trong lành nhè nhẹ hoặc thứ gì đó bắt đầu từ da dần dần thấm vào tế bào da thịt, cơ thể, vào xương cốt... Sau đó khí tức ấm áp dung nhập vào huyệt vị, kinh mạch trong cơ thể Giang Khương, dần dần hợp thành một thể, khiến cho dòng khí lưu trong hai mạch nhâm đốc của Giang Khương vận hành càng lúc càng nhanh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khí lưu trong cơ thể Giang Khương vận hành càng lúc càng nhanh, khí tức mát lạnh nhè nhẹ bên ngoài cơ thể Giang Khương cũng càng lúc càng bị Giang Khương hút nhanh vào trong cơ thể.
Không biết bao lâu trôi qua, đột nhiên trong đầu Giang Khương lóe lên một dòng tin tức.
- Năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ tư đã đầy... Cửu Vĩ phục hồi, bắt đầu hiện hình...
Dòng tin tức này lóe lên, hình xăm trên cánh tay trái Giang Khương bộc phát ra một đạo ánh sáng, sau đó hình xăm như con mèo đáng yêu đang lẳng lặng cuộn mình kia bắt đầu chậm rãi duỗi ra, lộ hoàn toàn diện mạo của nó.
Một con hồ ly màu đỏ lười biếng duỗi lưng, sau đó ngẩng đầu ngáp một cái. Bốn cái đuôi bồng bềnh chậm rãi dựng đứng lên, hai đôi mắt sáng đẹp như bảo thạch chậm rãi mở ra...
Cặp mắt đẹp như bảo thạch của nó vừa mở ra, đột nhiên từ trong đôi mắt nó dần dần hiện lên tia sáng đỏ nhàn nhạt, sau đó tràn ra khắp cả người Giang Khương...
Tia sáng đỏ này chậm rãi tràn từ cánh tay trái sau đó đi dọc theo bên trái cơ thể, lại chậm rãi đi dần xuống đùi trái, sau đó lại đi lên...
Cùng với tia sáng đỏ lan dần ra này, da, tế bào xương cùng với tế bào nội tang của Giang Khương lúc này cũng bắt đầu chậm rãi co lại giãn ra, trong lúc co giãn, dường như những tế bào này đều được cường hóa cực đại. Sau khi tia sáng đỏ này lan khắp da, xương cốt và nội tạng thì gần như da, xương, nội tạng đều được trải qua một quá trình cường hóa hoàn chỉnh, biểu hiện rõ nét đầu tiên là những bộ phận này đã cứng cáp hơn.
Cứ như thế, tia sáng đỏ chậm rãi tràn ngập toàn thân Giang Khương, cuối cùng thì chậm rãi tràn đến cả đầu của Giang Khương.
- Hiện hình hoàn thành... trao cho cơ thể thiên phú thứ ba... Tập sát...
Khi dòng tin tức này lóe lên ánh sáng màu đỏ rực rỡ tràn ngập khắp cơ thể Giang Khương đột nhiên biến mất tăm.
Lúc này con hồ ly nhỏ màu đỏ máu ở vai trái Giang Khương lại chậm rãi muộn mình, sau đó hai mắt cũng từ từ nhắm lại, lúc này một dòng tin tức lại lóe lên.
- Kích hoạt Cửu Vĩ đuôi thứ năm... Tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ năm bằng không.
Dòng tin tức này lóe lên, đuôi của hình xăm lại xuất hiện một hình ảnh nhàn nhạt, gần như lại có thứ gì xuất hiện, trông gần giống như một cái đuôi lớn, nhưng chỉ không quá rõ ràng mà thôi.
Sáng sớm hôm sau khi Giang Khương nhẹ nhàng mở mắt ra, trong đầu vẫn nhớ mang máng tối qua hình như đã xảy ra gì đó, có điều hắn lại không nhớ gì cả. Nhưng hắn biết rất rõ cảm giác quen thuộc này, có lẽ là cảm giác sau mỗi lần mình thuận lợi tấn cấp. Xem ra có lẽ mình đã tấn cấp thành công rồi.
Sau khi Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra bèn đưa tay vén ống tay áo nhìn lên vai mình. Với thị lực mãnh mẽ của hắn dĩ nhiên có thể nhìn thấy được hình xăm hồ ly mờ mờ kia của mình. Lúc này ở gốc đuôi đã không phải bốn đuôi nữa, mà ở bên dưới lại có thêm một hình cái đuôi nhàn nhạt rồi.
- Đúng là tấn cấp rồi... Có điều không biết lần này mình lại có thêm thiên phú gì...
Giang Khương hơi hưng phấn, những thứ này là thế đấy. Nhiều lúc may mắn, có lẽ bạn sẽ có ấn tượng mơ hồ. Nhưng đôi lúc lại chẳng có chút ấn tượng gì. Giống như hiện nay, mình không thể nào nhớ ra được rốt cuộc thiên phú mới của ngày hôm qua là cái gì.