Đoạn đường đi qua, hắn có cảm giác mình giống như gấu mèo bị người ta quan sát, nhịn không được phải sờ mũi. Tuy nói gần đây cuộc sống của hắn vẫn thường như vậy, nhưng tóm lại, hắn vẫn cảm thấy có chút quái lạ.
Nhìn Giang Khương dường như không được tự nhiên, Vương Mịch mỉm cười, giải thích:
- Đừng để ý. Bọn họ chỉ là tò mò khi có người ngoài ở đây mà thôi.
- Chẳng lẽ bình thường ở nơi này không có người ngoài vào sao?
Giang Khương ngạc nhiên hỏi.
- Có nhưng ít lắm. Hơn nữa đầu năm mới lại càng ít.
Vương Mịch nhún vai, sau đó cười nói:
- Đại hội hàng năm của Thiên Y Viện chúng ta là một trong những hoạt động có quy cách cao nhất. Một số Thiên y sư bên ngoài sẽ trở về tham gia.
- Cho nên, các phương diện trong viện đặc biệt nghiêm túc, rất ít khi có người bên ngoài xuất hiện, cho dù là những người có quan hệ tốt với Thiên Y Viện.
Nói đến đây, Vương Mịch nhìn Giang Khương một chút rồi nói:
- Bây giờ thì bác sĩ Giang đã hiểu tại sao chuyện anh xuất hiện ở đây lại được người ta chú ý nhiều như vậy.
Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn mọi người chung quanh không ngừng ra vào, phát hiện tuổi tác của những người này còn khá trẻ, thậm chí ngoài bốn mươi cũng cực kỳ hiếm thấy.
Lập tức cười hỏi:
- Tại sao Thiên Y Viện toàn là người trẻ tuổi không vậy?
Vương Mịch cười nói:
- Bây giờ đến phòng ăn ăn cơm đại đa số đều là bác sĩ dưới cấp 3. Còn y sư thì phần lớn vẫn còn chưa về. Nếu không thì toàn gọi người ta mang thức ăn đến phòng.
Nghe xong, Giang Khương chậm rãi gật đầu:
- Thì ra là thế.
- Vương Mịch, đây là ai vậy?
Lúc này, Giang Khương rốt cuộc nhìn thấy được một lão đồng chí. Vị lão đồng chí cũng nhìn thấy Giang Khương, còn có tấm thẻ trước ngực của hắn, có chút sửng sốt, sau đó dừng bước mỉm cười hỏi Vương Mịch.
Nhìn vị lão đồng chí này đã có tóc bạc hai bên, Vương Mịch vội vàng dừng lại, cung kính trả lời:
- Lâm lão sư, đây chính là bác sĩ Giang mà La lão sư mời đến tham gia đại hội Thiên Y. Có thể sau đại hội sẽ gia nhập vào Thiên Y Viện chúng ta.
- Ồ, là La lão sư mời sao?
Ánh mắt của Lâm y sư hiện lên sự kinh ngạc, bắt đầu đánh giá Giang Khương.
Nhìn biểu hiện cung kính của Vương Mịch, Giang Khương cũng biết địa vị của vị Lâm y sư tại Thiên Y Viện này không thấp, lập tức mỉm cười gật đầu.
Nhìn động tác của Giang Khương, Lâm y sư nói:
- Tiểu Giang đúng là không tệ. Mười mấy năm qua, Thiên Y Viện chưa từng xuất hiện lời mời khách bên ngoài, thật không ngờ bác sĩ Tiểu Giang tuổi còn trẻ như thế lại được La y sư coi trọng. Không tệ, không tệ.
- Cảm ơn Lâm y sư đã khích lệ.
Giang Khương mỉm cười đáp lại.
- Ừm.
Nghe Giang Khương đáp, Lâm lão sư ừ một tiếng, sau đó cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
Thấy Lâm y sư đã đi, Vương Mịch liền mang theo Giang Khương tiếp tục đi về phía trước. Lúc này, Giang Khương vừa đi vừa cau mày, bởi vì hắn cảm giác vị Lâm y sư đó dường như không hài lòng đối với hắn.
Nhưng Giang Khương cũng không để ý. Nơi nào thì cũng giống nhau, luôn xảy ra tình huống lão đồng chí cậy già lên mặt.
Hắn đi theo Vương Mịch tiến vào một hành lang.
Sau đó tiến vào một tiểu viện rất yên tĩnh. Đi vào bên trong là một đại sảnh, thấy La y sư đang ngồi trước một chiếc bàn tròn xem sách.
Lúc này Tôn Nghị cũng lẳng lặng ngồi bên cạnh, dường như đang chờ đợi chuyện gì.
Thấy Giang Khương và Vương Mịch bước vào, ánh mắt nhìn Tôn Nghị hiện lên sự bất mãn, nhưng sau đó lại mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng nắm lại.
Lúc này, La y sư nghe được tiếng động ngoài cửa, liền buông quyển sách ngẩng đầu lên. Thấy Giang Khương và Vương Mịch, La y sư mỉm cười nói:
- Bác sĩ Giang, chúc mừng năm mới.
- Chúc mừng năm mới, La y sư.
Giang Khương chắp tay nói.
Giang Khương vừa mới ngồi xuống, bên ngoài liền có người mang thức ăn vào. Bốn người bốn món mặn, một món canh, không nhiều không ít nhưng lại nấu rất ngon. Thậm chí Giang Khương nhìn thấy có hai món rất đặc biệt.
Trong đó có một món nấm, tai nấm trong suốt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy trước đó.
Món còn lại là cá chưng tiêu. Con cá có màu nhũ bạch, không có vảy, khi mang lên bàn mang theo một mùi thơm khiến người ta phải thèm thuồng.
Tôn Nghị bên cạnh thấy biểu hiện của Giang Khương như thế, không khỏi khinh thường, sau đó khẽ cười nói:
- Bác sĩ Giang chưa từng nhìn thấy hai món ăn này sao?
Giang Khương thành thật gật đầu. Mấy năm nay, tuy nói hắn ăn không ít món ngon, nhưng đúng là chưa nhìn thấy hai món ăn này.
- Bác sĩ Giang, cậu chưa nhìn thấy cũng là chuyện bình thường. Món ăn này được gọi là nấm thủy tinh xào chay, là một loại nấm rất quý chỉ có Thiên Y Viện chúng tôi mới trồng được. Bên ngoài không bao giờ có.
- Con cá chưng tiêu này cũng vậy, không tìm được bên ngoài đâu. Đây là đặc sản của Thiên Y Viện, ngoại trừ thịt rất tươi, có mùi thơm đặc biệt thì có công dụng bồi bổ sức khỏe, là nguyên liệu nấu ăn cực kỳ trân quý.
Tôn Nghị đắc ý giới thiệu:
- Đây đều là nguyên liệu nấu ăn rất quý. Hơn nữa số lượng có hạn, ngoài cấp bậc bác sĩ mới có quyền gọi hai món này, hơn nữa giá cả lại khá đắt. La y sư đã cố tình gọi chúng đãi cậu.
- Haha, bác sĩ Giang không cần khách sáo. Chỉ cần bác sĩ Giang có thể thông qua khảo hạch, về sau muốn gọi hai món ăn này cũng là chuyện rất đơn giản.
La y sư cười nói.
Vương Mịch đã đi theo La y sư một thời gian, cũng không còn câu thúc và cẩn thận như lúc trước, nghe La y sư nói xong liền lên tiếng:
- Bác sĩ Giang, sự việc cũng không đơn giản như vậy. Sau này, cho dù anh có thăng lên làm bác sĩ tam phẩm, nếu muốn gọi món ăn này cũng phải đặt trước ba ngày. Hơn nữa giá của một món là một vạn đồng.
Nghe nói là một vạn đồng, Vương Mịch cũng không nhịn được mà líu lưỡi. Nói bác sĩ ở Thiên Y Viện này có tiền cũng không sai, nhưng cũng chỉ ngoài cấp bậc bác sĩ mới có thể được ăn món ăn này.
Cấp bậc bác sĩ thực tập như cô, mỗi tháng cũng chỉ nhận được từ Thiên Y Viện một vạn đồng trợ cấp. Một món ăn một vạn đồng, cô có nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhiều nhất cũng chỉ là ăn ké sư phụ thôi.
- Một vạn?
Giang Khương chớp mắt. Cho dù với tài sản của hắn bây giờ cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng. Một vạn đồng một dĩa nấm xào chay, quả thật còn mắc hơn cả một con chó Bit pull.
Còn con cá này nữa, chỉ lớn hơn ngón út một chút, ngoài chợ cùng lắm cũng chỉ tám chín đồng. Một ngàn đồng cho một con cá nhỏ, đúng thật là giết người.
Cấp bậc bác sĩ trở lên mới được ăn, lại còn phải đặt trước ba ngày, xem ra chỉ có người có tiền của Thiên Y Viện mới dám ăn.
- Nào, ăn đi.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Khương, La y sư mỉm cười, tâm trạng khoái trá:
- Nếm thử đi, mùi vị không tệ đâu.
Thấy La y sư đã cầm đũa, Giang Khương cũng không khách sáo. Hắn chưa bao giờ có đủ lực kháng cự với thức ăn ngon. Nhìn hai món ăn thơm ngon trước mặt, hơn nữa còn chưa từng được ăn, hắn làm sao mà không động tâm được?
Lập tức gắp một cọng nấm thủy tinh, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng, chỉ cảm thấy một cảm giác thanh mát tan ra từ đầu lưỡi.
- Rất ngon.
Với kiến thức của Giang Khương, lúc này cũng không nhịn được mà than lên một câu.
Thấy vẻ mặt tán dương của hắn, La y sư hài lòng nói:
- Nào, nếm thử món cá này đi, cũng là thứ hiếm đấy. Chờ khi nào cậu chính thức gia nhập Thiên Y Viện, sau này sẽ nhận được chỗ tốt từ Thiên Y Viện chúng tôi.
- Vâng, quả thật là rất tốt.
Giang Khương liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, không nói đến thế lực của Thiên Y Viện đủ để che chở cho hắn, chỉ cần nói đến những món ăn không có ở bên ngoài này, chỗ tốt nhận được cũng thật là lớn.
Ăn cơm xong, Tôn Nghị và Vương Mịch dọn dẹp lại một chút, sau đó mọi người cùng ngồi xuống ghế salon cạnh bàn trà nghỉ ngơi. Rất nhanh có người mang chén bát đi rửa và mang đến vài tách trà.
Giang Khương ngồi trên ghế salon, vốn không chú ý lắm, nhưng trong lúc lơ đãng lại nghe được một mùi thơm của trà bay đến.
Nghe được mùi thơm thấm đẫm lòng người này, Giang Khương nhẹ hít một hơi, tay bưng tách trà lên ngửi, sắc mặt có chút thay đổi, không nhịn được mà nhấp một miếng.