Thời gian cách tết Nguyên Tiêu càng lúc càng gần, bất giác đã đến mùng 10. Theo phỏng đoán của Giang Khương, khoảng hai ba ngày nữa người của Thiên Y Viện sẽ đến.
Nhà trẻ cũng đã mở cửa lại. Không biết đến Thiên Y Viện sẽ mất bao lâu, cho nên Giang Khương quyết định gửi Tiểu Bảo đi nhà trẻ. Ít nhất khi hắn rời đi sẽ cảm thấy yên tâm.
Nghe nói được đi nhà trẻ lại, Tiểu Bảo vui vẻ vô cùng. Tuy nói mấy ngày qua có ba mẹ nuôi, cô dì chú bác chơi cùng, nhưng Tiểu Bảo vẫn luôn nhớ bạn bè của mình.
Thấy Tiểu Bảo vui mừng như thế, Giang Khương cũng cảm thấy yên tâm. Cho dù không có hắn bên cạnh, cũng không có quá nhiều vấn đề với Tiểu Bảo. Vì thế, sáng sớm mọi người tập trung lại, cẩn thận đưa Tiểu Bảo đến nhà trẻ.
- Mọi người ơi, mình trở về đây.
Nhìn Tiểu Bảo vui vẻ chạy đến đám bạn của mình, gương mặt Giang Khương hiện lên nụ cười yên tâm. Xem ra Tiểu Bảo sống ở đây không tệ, như vậy hắn cũng yên tâm hơn.
Nhìn nụ cười hài lòng của Giang Khương, cô gái bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Bác sĩ Giang, Tiểu Bảo rất ngoan, ở đây cũng rất được các bạn yêu thích.
- Cảm ơn cô giáo Viên.
Đối với cô gái Viên trước mặt, Giang Khương vẫn rất khách sáo. Sau khi nói lời cảm ơn liền mỉm cười chào tạm biệt, cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu rời đi.
Nhìn ba người biến mất ngoài cửa, ánh mắt cô gái Viên tràn đầy tiếc nuối.
- Rất đẹp trai, mỗi tội đào hoa quá.
Nhớ đến hai cô gái xinh đẹp động lòng người, cô gái Viên thở dài, sau đó quay trở về.
Hắn dẫn theo hai cô gái, mà cô gái nào cũng xinh đẹp, khi đi cũng cảm thấy tự hào. Chính bản thân Giang Khương cũng không phủ nhận điều này.
Dọc đường đi thu hút không ít ánh mắt của mọi người, Giang Khương rốt cuộc cảm giác có chút không chịu nổi. Bây giờ hắn không muốn tạo ra động tĩnh quá lớn, cũng không dám phô trương thanh thế. Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết Nguyên Tiêu, hắn không muốn gây ra chuyện gì phức tạp. Hắn biết rõ Tuyên gia mạnh đến cỡ nào. Chỉ cần bọn họ đi hai vòng quanh thủ đô, nhất định sẽ bị tóm ngay.
Cho nên, sau khi ăn xong cơm trưa, Giang Khương có ý định chở hai cô trở về biệt thự Tây Sơn. Tuyên Tử Nguyệt thì không sao, vì cô đã quen với cuộc sống yên tĩnh ở đó. Nhưng Phan Hiểu Hiểu thì lại không muốn.
- Không được, không được. Ngày nào cũng ở Tây Sơn, vất vả lắm chị Tử Nguyệt mới ra ngoài một lần, chúng ta đi dạo phố thôi.
Phan Hiểu Hiểu kéo tay Tuyên Tử Nguyệt, vẻ mặt không cam lòng. Cô ở Tây Sơn hai ngày, lúc này được ra ngoài hít thở, hiển nhiên là muốn thoải mái rồi.
Thấy Phan Hiểu Hiểu năn nỉ như vậy, Tuyên Tử Nguyệt đành phải gật đầu.
Xem ra phụ nữ vĩnh viễn chính là như vậy, Giang Khương cũng đành đi theo hai cô. Dù sao cả ngày cứ ở trong biệt thự, cũng có chút chán.
Điểm phiền phức duy nhất chính là Giang Khương không cách nào để hai người đi dạo một mình, chỉ có thể đi theo đằng sau, tiếp tục làm người khuân vác.
Thế lực Giang Khương rất tốt. Đi dạo phố đến chiều, sau đó lại đưa hai cô đi ăn một bữa rồi mới quay về biệt thự Tây Sơn.
Khi về đến nơi thì đã 8h tối, chiếc xe chậm rãi tiến vào khu vực Tây Sơn.
Trong lúc chiếc xe đang di chuyển, đột nhiên xuất hiện hai cảnh sát giao thông, tay cầm biển cấm đặt chính giữa, rồi kéo dây vàng, ra hiệu cho các xe đi đường vòng.
Nhưng đám người Giang Khương vẫn không phát hiện, tiếp tục tiến về phía trước.
Chiếc xe thong thả chạy trên đường. Đột nhiên Giang Khương giẫm phanh lại. Bởi vì phía trước xuất hiện hai chiếc xe song song, đang nổ máy ầm ầm.
Giang Khương khẽ cau mày nhìn hai chiếc xe đằng trước, sau đó quay sang nhìn Tuyên Tử Nguyệt. Thấy ánh mắt của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt dường như ý thức được điều gì, sắc mặt biến đổi, sau đó duỗi đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn một chút.
Sau khi nhìn xong, sắc mặt liền trở nên âm trầm, nhẹ nhàng cắn môi, liếc nhìn Giang Khương một cái:
- Giang Khương.
- Ừm.
Giang Khương quay lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt, đang định nói điều gì, nhưng lại bị Tuyên Tử Nguyệt ôm lấy cổ, sau đó một mùi thơm đập vào mũi. Trong lúc Giang Khương còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mềm mại của cô đã áp lên môi hắn.
Phan Hiểu Hiểu có chút ngẩn người. Cô có chút không hiểu, mấy ngày qua, trước mặt cô, Tuyên Tử Nguyệt không hề có biểu hiện thân mật với Giang Khương, tại sao bây giờ lại nổi điên. Lúc này, vẻ mặt của Phan Hiểu Hiểu thậm chí ngay cả buồn bực cũng không có, chỉ có sự kinh ngạc mà thôi.
Nhưng thời gian duy trì không dài, chỉ khoảng hai ba giây. Khi Giang Khương sắp sửa phản ứng lại, Tuyên Tử Nguyệt lưu luyến buông cổ Giang Khương ra, nhìn hắn thật sâu rồi chuẩn bị đẩy cửa xe bước ra.
Nhưng đã bị Giang Khương nắm lại.
- Cô ở đây chờ tôi, để tôi xuống trước.
Giang Khương lãnh đạm nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu cô không muốn lấy Tề Nhạc Minh thì đừng lấy. Không ai có thể miễn cưỡng được cô.
- Cảm ơn anh, nhưng không được.
Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng giựt khỏi tay Giang Khương, lắc đầu cười buồn:
- Khoảng thời gian ở cùng anh rất vui, cảm ơn anh.
Dứt lời liền chậm rãi mở cửa bước xuống xe.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt bước xuống xe, Giang Khương quay đầu lại nhìn Phan Hiểu Hiểu vẫn còn đang mơ hồ, trầm giọng nói:
- Cô ở trên xe, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng đừng xuống xe, hiểu chưa?
- Có chuyện gì vậy?
Mặc dù hai người nói chuyện với nhau không rõ, nhưng Phan Hiểu Hiểu vẫn ý thức được điều gì, liền mở to hai mắt hỏi.
- Đừng hỏi nữa, cứ ở trên xe.
Giang Khương trầm giọng nói, sau đó mở cửa bước xuống xe.
Giang Khương bước đến bên cạnh Tuyên Tử Nguyệt, lúc này sáu bảy người từ chiếc xe phía đối diện cũng bước xuống, dẫn đầu là người đàn ông trung niên, Tuyên Vân.
Nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên Vân cung kính nói:
- Tiểu thư, gia chủ cho mời cô về.
- Biết rồi, về thôi.
Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương cười nói:
- Bảo trọng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Giang Khương cau mày, hỏi:
- Còn bao lâu nữa?
Tuyên Tử Nguyệt đáp:
- Ngày 28 tháng 2 Âm lịch.
Giang Khương gật đầu:
- Chờ tôi.
- Chờ cậu? Tôi thấy không cần đâu.
Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai.
Nghe được thanh âm này, đám người Tuyên Vân liền cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng thay đổi, bởi vì cô đã nhìn thấy Tề Nhạc Minh.
Sắc mặt Tề Nhạc Minh tái xanh, bên cạnh đi theo bảy tám người từ rừng cây bên đường bước ra.
Giang Khương nhìn thấy bảy tám người đằng sau Tề Nhạc Minh, bước chân rất trầm ổn như du long du hành trong khoảng không. Xem ra thực lực chỉ sợ không dưới Tề Lang.
- Tiểu thư.
Nhìn đám người sau lưng Tề Nhạc Minh, Tuyên Vân liền biến sắc, vội vàng bảo vệ Tuyên Tử Nguyệt. Mặc dù ông không tin Tề Nhạc Minh sẽ làm gì Tuyên Tử Nguyệt, nhưng Tề gia đã biết việc này, hơn nữa còn lai giả bất thiện.
- Giang Khương, anh mau đi đi. Anh mau đi đi.
Được người Tuyên gia bảo vệ, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt liền biến đổi, kêu lên với Giang Khương.
Giang Khương nhẹ nhàng giơ tay, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt không cần lo lắng, sau đó quay sang nhìn Tề Nhạc Minh, lạnh giọng nói:
- Tề đại thiếu, bài học lần trước xem ra không đủ. Bốn người không đủ nên cho đến tám người đến chơi với tôi.
- Hừ, Giang Khương, vốn Tề gia tôi định cho cậu một cơ hội, nhưng bây giờ cậu có nghĩ cũng đừng nghĩ. Hôm nay, nếu tôi còn để cho cậu sống sót rời đi, tôi sau này sẽ không mang họ Tề nữa.
Thấy Tuyên Tử Nguyệt quan tâm Giang Khương như vậy, Tề Nhạc Minh đã sớm tức giận trong lòng, rõ ràng là Tuyên Tử Nguyệt và Giang Khương đã có tình cảm sâu đậm. Hơn nữa, bây giờ y cũng không dám khẳng định giữa hai người có xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng bây giờ y không dám nghĩ, hai mắt đỏ bừng nhìn Giang Khương, hận không thể một đao giết chết hắn.
Hiện tại Giang Khương cũng hiểu rõ tình cảnh giữa hắn và Tề gia là không chết không thôi. Hơn nữa, Phan Hiểu Hiểu vẫn còn ở trong xe. Bây giờ hắn có muốn chạy cũng chạy không được, đành nhún vai, nói:
- Tề đại thiếu, xem ra là anh đã không nhớ họ của mình rồi. Đã mấy lần, có lần nào Tề gia được chỗ tốt chưa?
- Lần đầu tiên là Tề Lang, lần thứ hai là bốn người truy sát tôi cũng chẳng thành công. Lần thứ ba Tề Lang dẫn đến bốn người, sau đó cũng chết luôn.
Giang Khương nhìn bốn người đằng sau Tề Nhạc Minh, lạnh lùng nói:
- Lần này các người định chết mấy người.
Nghe Giang Khương nói, đám người Tuyên gia, còn có Tuyên Tử Nguyệt cũng cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Giang Khương có chút không thể tin được. Người của Tuyên gia hiểu rất rõ thực lực của Tề Lang. Nhưng bốn người đến truy sát Giang Khương cũng đã chết?