Trong vòng hai tiếng, Giang Khương đã kiểm tra hết bệnh nhân.
Lần đầu tiên Từ Hiểu Linh ngồi trong phòng làm việc của Chủ nhiệm. Tuy hoàn cảnh ở đây tốt hơn so với phòng làm việc của bác sĩ, yên tĩnh hơn nhiều, nhưng vị Chủ nhiệm Giang trong mắt của cô, khí thế quá mức cường đại. Có thể đi theo vị Chủ nhiệm Giang được nhiều người quý mến này mà làm việc, khiến cho người ta hâm mộ, nhưng cô một chút động tác thân cận cũng không có.
- Bệnh nhân này tiếp tục dùng thuốc như ngày hôm nay. Giảm lượng dùng xuống.
Giang Khương xem qua bệnh án, sau đó đưa cho Từ Hiểu Linh, rồi lại cầm bệnh án kế tiếp, cẩn thận kiểm tra.
Công việc này của Giang Khương kỳ thật cũng không khác gì đi kiểm tra phòng cho lắm. Điểm khác duy nhất chính là khi đi kiểm tra phòng, đằng sau hắn là một đống người, mà khi đó là khám cho những người bệnh nặng. Còn bây giờ, hắn đang tạm tiếp quản hết bệnh nhân của bác sĩ Đào. Bất luận là nặng hay nhẹ cũng đều phải qua hắn kiểm tra. Hơn nữa phương diện trị liệu cũng do một mình hắn phụ trách.
Đương nhiên, có Từ Hiểu Linh ở đây, hắn chỉ cần ngồi và xem xét, sau đó chỉ thị cách dùng thuốc. Sau khi Từ Hiểu Linh viết bệnh án xong, hắn kiểm tra lại một lần rồi ký tên.
Trên cơ bản cũng chỉ là ký thêm một chữ ký. Về phần ghi chép hiển nhiên là có Từ Hiểu Linh đảm nhiệm. Thật ra ký một chữ ký cũng không phiền phức cho lắm.
Từ Hiểu Linh làm việc rất nhanh nhẹn. Dù sao ngày nào cũng làm cùng một công việc. Sau khi Giang Khương xem xong bệnh án của một người, trên cơ bản cô cũng đã ghi xong bệnh án cho một người, sau đó đưa trở lại cho Giang Khương ký tên.
Nhìn chữ viết rất rõ ràng, Giang Khương hài lòng gật đầu. Xem ra Từ Hiểu Linh rất thông minh, làm việc lại dứt khoát. Có cô ở đây, hắn làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn đồng ý tiếp nhận vào buổi sáng hôm nay.
Dưới sự phối hợp của hai người, rất nhanh đã xử lý xong hết tất cả các bệnh án. Sau khi ký xong chữ ký cuối cùng, Giang Khương thở ra một hơi, rồi giao bệnh án cho Từ Hiểu Linh, nói:
- Cô cứ tiếp tục viết bệnh án, nếu tôi có thời gian sẽ xem qua tiếp. Còn không thì để ngày mai.
- Vâng.
Từ Hiểu Linh gật đầu, sau đó ôm chồng bệnh án đến chỗ y tá.
Giang Khương đứng dậy, nâng tách trà nhấp một ngụm. Sau khi thở ra một hơi, hắn đến phòng bệnh thăm bác sĩ Đào và Lô Cường.
Lô Cường đã tỉnh lại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên vẫn còn yếu.
Thấy Giang Khương bước vào, ánh mắt Lô Cường hiện lên sự cảm kích, cố sức gật đầu với Giang Khương:
- Chủ nhiệm Giang.
- Không cần nói chuyện, hãy mau nghỉ ngơi đi.
Giang Khương nói, sau đó bước đến máy theo dõi bên cạnh. Xác nhận không có việc gì, hắn lại duỗi tay bắt mạch cho Lô Cường:
- Mấy ngày nay tạm thời nghỉ ngơi cho khỏe. Chuyện khác không cần lo lắng. Hơn nữa, lần này anh vì bảo vệ bác sĩ Đào mà bị thương, bệnh viện cũng sẽ vẫn tính công cho anh.
An ủi Lô Cường vài câu, Giang Khương lại đến phòng bác sĩ Đào.
Khí sắc của bác sĩ Đào tốt hơn Lô Cường không ít, lúc này đang dựa vào giường bệnh, thấy Giang Khương tiến vào, đang định ngồi dậy nhưng bị hắn cản lại.
- Bác sĩ Đào, đừng cử động chứ.
Thấy gương mặt có chút tái nhợt của bác sĩ Đào, Giang Khương cười nói.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Giang, đã tốt hơn nhiều rồi.
Bác sĩ Đào cảm kích nhìn Giang Khương:
- Chủ nhiệm Giang, ngày hôm qua thật sự là cảm ơn cậu.
- Cảm ơn tôi làm gì chứ? Nếu chị muốn cảm ơn, hãy cảm ơn Lô Cường. Tiểu tử đó đúng là không tệ. Nếu không có anh ấy, ngày hôm qua thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Giang Khương nói:
- Nhưng vận khí của hai người cũng không tệ lắm. Vừa lúc tôi cũng mới phẫu thuật xong.
Ngừng một chút, hắn nói tiếp:
- Bác sĩ Đào, bệnh nhân của chị không cần lo lắng nữa nhé, tôi đã tạm thời giúp chị trông nom. Chờ sau khi chị đi làm lại thì trả cho chị.
- Chủ nhiệm Giang, làm phiền cậu quá nhiều rồi.
Mấy ngày qua, Đào Hiểu Di đã hiểu ra tính cách của Giang Khương. Cho nên cũng không khách sáo, chỉ nói cảm ơn lần nữa.
- Được rồi, bác sĩ Đào, chị nghỉ ngơi đi.
Hàn huyên vài câu, Giang Khương nhìn thời gian, thấy cũng đã đến giờ trưa, liền rời khỏi phòng, thay áo đồng phục rồi bước đến căng tin.
Sau khi lên lớp dạy một buổi chiều, Giang Khương bước ra bãi đậu xe. Đang định lên xe, một chiếc xe hơi màu vàng bên cạnh bóp còi inh ỏi. Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, trong lòng liền cười khổ.
- Thế nào? Thấy tôi thì không vui hả?
Phan Hiểu Hiểu từ trên xe bước xuống. Trực giác của phụ nữ khiến cho cô cảm nhận được ánh mắt của Giang Khương có chút bất đắc dĩ.
Giang Khương nhún vai, cười nói:
- Làm gì có chuyện đó?
- Thật sao?
Phan Hiểu Hiểu nghiêng đầu, ánh mắt không tin. Giang Khương liền cười khổ:
- Tôi lừa cô làm gì?
- Đi thôi, mời tôi ăn cơm chiều đi.
Phan Hiểu Hiểu hừ lạnh.
Nghe xong, lúc này Giang Khương thật sự rối rắm. Hắn đang định ra ngoài ăn cơm với Tuyên Tử Nguyệt. Hắn có thể nhận ra tình huống của Tuyên Tử Nguyệt không ổn. Tuyên Tử Nguyệt từ trước đến nay đều rất tự tin, nhưng bây giờ lại hoảng hốt, thậm chí còn cô đơn, chỉ sợ cô đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.
Nếu Tuyên Tử Nguyệt ngàn dặm xa xôi đến tìm hắn, để cô cả ngày ở biệt thự Tây Sơn một mình, hắn thật sự có chút không yên tâm.
Hơi trầm ngâm một chút, Giang Khương quyết định nói thật:
- Tôi có bạn đến đây. Nếu không thì cùng nhau ăn cơm đi.
- Bạn?
Phan Hiểu Hiểu sửng sốt, sau đó cười nói:
- Được, người đó ở đâu?
- Tây Sơn.
Giang Khương nhún vai.
Trên đường đi, Giang Khương cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn thật sự không muốn Phan Hiểu Hiểu gặp Tuyên Tử Nguyệt. Hắn biết hai cô gái xinh đẹp này khi gặp mặt nhau sẽ phát sinh tình huống gì. Nhưng Tuyên Tử Nguyệt ở đây sẽ khá lâu, trên cơ bản rồi cũng sẽ có lúc gặp.
Đương nhiên, nếu Giang Khương không muốn cho hai người chạm mặt thì không phải là không thể. Nhưng hắn cảm thấy không cần thiết phải làm như thế. Quan hệ giữa hắn và hai người không tệ, nhưng cũng không còn quan hệ nào khác. Nếu để hai người gặp nhau, ít nhất hắn cũng không còn rối rắm gì nữa.
Ăn cơm, chỉ là ăn cơm thôi mà.
Không khí của bữa cơm đúng là căng thẳng.
Hai cô gái mỗi người một bên, trong nụ cười tràn ngập sự quái lạ. Giang Khương chần chừ một chút rồi lựa chọn ngồi xuống một góc khác của bàn.
Nhưng sau khi hắn ngồi xuống, mới phát hiện thế cục này có chút cổ quái. Bởi vì ngồi ở vị trí này thoạt nhìn rất giống chủ của một gia đình.
Đầu bếp hôm nay nấu vài món thức ăn rất vừa miệng, lại còn cố ý chuẩn bị thêm một chai rượu vang.
- Tuyên tiểu thư đến Bắc Kinh được bao lâu rồi?
Phan Hiểu Hiểu giống như tùy ý hỏi thăm.
- Mới đến hôm trước.
Khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bưng ly rượu nhấp một miếng rồi đáp.
- Hôm trước?
Phan Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Giang Khương, mỉm cười rồi hỏi tiếp:
- Thế Tuyên tiểu thư ở đây đã quen chưa? Nơi này thời tiết không được mát mẻ như ở phía nam.
- Làm phiền Phan tiểu thư quan tâm, tôi ở đây cũng không tệ lắm.
Nghe giọng nói của hai người như có dao có gươm trong đó, lúc này Giang Khương bắt đầu có chút hối hận.
Biết như vậy, hắn sẽ kiên quyết không cho hai cô gặp mặt.
Nhưng Giang Khương cũng biết rất rõ, việc này hắn không nên nhúng tay vào, chỉ lo ăn cơm, trong đầu nghĩ biện pháp phải ăn nhanh bữa cơm này mới được.
Trong lúc hắn đang vùi đầu ăn cơm, hai cô gái bên cạnh lại không bỏ qua cho hắn.
- Giang Khương, anh quen với Phan tiểu thư như thế nào?
Tuyên Tử Nguyệt vừa cười vừa hỏi, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự tò mò.
- A!
Đang bưng ly rượu, tay Giang Khương đột nhiên cứng đờ, nước rượu trực tiếp đổ thẳng vào cổ họng, không khỏi ho đến mặt đỏ bừng.
Khụ! Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của hắn, hai cô gái một chút đồng tình với hắn cũng không có, chỉ mỉm cười chờ hắn lên tiếng.
Giang Khương lúc này lại càng ho mãnh liệt hơn.
Vất vả lắm mới ăn hết bữa cơm, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã được giải thoát.
Nhưng chuyện lại không đơn giản như hắn đã nghĩ. Sau khi ăn xong, thấy thời gian cũng không còn sớm, Phan Hiểu Hiểu phải về nhà. Khi Giang Khương đưa Phan Hiểu Hiểu ra ngoài, Phan Hiểu Hiểu đứng trước xe, nhìn Giang Khương dường như không muốn rời đi, ánh mắt liền lóe lên.
- Anh…không về đại viện Dương gia sao?
Giang Khương ngẩn người, nói:
- Bây giờ tôi ở đây.
- Anh ở đây?
Giọng nói Phan Hiểu Hiểu dường như cao lên, nhìn Giang Khương nhưng không nói gì.
Bị Phan Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm như vậy, Giang Khương đột nhiên cảm thấy sợ. Không biết trong đầu cô gái này đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong lúc Giang Khương định giải thích, Phan Hiểu Hiểu đột nhiên dậm chân, bước vào trong viện.
- Này, cô làm gì thế? Sắp 10h rồi, cô không về nhà à?
Giang Khương ngạc nhiên hỏi.
- Không về. Hôm nay tôi muốn ở lại đây.
Phan Hiểu Hiểu quay đầu lại, oán hận nói với Giang Khương.