- Hẳn là không. Cô Lang cực kỳ trung thành với quốc gia. Đội trưởng Tần Giang lại là người rất đáng tin cậy. Anh ấy vâng lệnh tìm kiếm ở nước ngoài lâu như vậy, tuyệt đối không có khả năng đem vật quan trọng như thế giao cho người khác, nhất định sẽ giữ trong người.
Trưởng phòng Hồ cau mày nói:
- Hơn nữa, khi Tần Giang chủ động liên lạc với chúng ta, yêu cầu giao món đồ kia, xem như hoàn thành nhiệm vụ mà trở về nước. Món đồ đó nhất định sẽ ở trên người anh ta. Chỉ là sau này, Chiến Lang không biết đã gặp người nào mà toàn quân bị diệt.
Nói đến đây, gương mặt Trưởng phòng Hồ hiện lên sự tiếc nuối. Nỗ lực lớn như vậy, cuối cùng lại không có được món đồ đó.
Nghe Trưởng phòng Hồ nói, vị tướng quân nhẹ nhàng gật đầu. Ông cũng vô cùng tin tưởng và hiểu biết con người Tần Giang. Nếu không năm đó ông cũng không ra lệnh cho Tần Giang dẫn đội ra nước ngoài tìm món đồ đó. Hơn nữa Tần Giang cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không phải sự việc trọng đại, ông cũng không ra lệnh giết người diệt khẩu.
Nghĩ đến đây, gương mặt vị tướng quân cũng hiện lên sự âm trầm. Năm đó, nếu không phải trực tiếp giết người diệt khẩu mà đợi bọn họ về nước rồi nghĩ biện pháp khác, cũng không xuất hiện tình huống như vậy.
Vị tướng quân nhẹ nhàng gõ cây bút xuống bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Trưởng phòng Hồ, nói:
- Mặc kệ thế nào, nếu như tiểu tử này có liên quan đến Cô Lang, như vậy hắn tất có khả năng phát hiện sự biến mất của Cô Lang. Vì thế chúng ta phải tiêu diệt hắn ngay.
Trưởng phòng Hồ chậm rãi gật đầu, nói:
- Rõ, tôi sẽ cho người an bài ngay.
- Nhưng thời gian qua lâu như vậy rồi, hết thảy đều phải tiến hành cẩn thận. Tốt nhất nên bắt người sống, tránh đả thảo kinh xà người khác chú ý.
Vị tướng quân nhẹ nhàng buông bút xuống, sau đó lãnh đạm nói:
- Còn nữa, bây giờ cậu ta đang nổi tiếng, vì thế không cần cấp bách, trước hoãn lại một khoảng thời gian.
- Vâng.
Hắt xì! Hắt xì! Giang Khương nghiêng đầu che miệng hắt xì hai cái, khiến cho bác sĩ Lâm Dương Chí bên cạnh không khỏi khẩn trương:
- Chủ nhiệm Giang, anh có sao không? Có cần bảo y tá mang đến cho anh ít thuốc giải cảm không?
- Không cần đâu, không cần đâu, chỉ là mũi có chút ngứa mà thôi. Chúng ta tiếp tục đi.
Giang Khương mỉm cười, sau đó gật đầu nói với Lâm Dương Chí.
- Vâng.
Lâm Dương Chí ra hiệu cho bác sĩ chuyên tu bên cạnh tiếp tục báo cáo bệnh tình.
- Ngực bệnh nhân có thể thấy được vết thương hơn mười thước.
Một bác sĩ chuyên tu vội vàng đọc tiếp.
Sau khi nghe xong, Giang Khương gật đầu, sau đó vạch ngực người bệnh xem qua một chút, thấy vết thương khá lớn, sau đó cầm ống nghe nghe qua nhịp tim phổi, rồi nói:
- Tình huống này, nếu đã xử lý, vậy tạm thời quan sát một ngày. Sáng mai, nếu không cải thiện, sẽ tiến hành phẫu thuật.
- Vâng.
Nghe Giang Khương nói, Lâm Dương Chí liền thở phào.
Sau khi cùng Giang Khương bước ra khỏi phòng bệnh, Lâm Dương Chí cười nói:
- Chủ nhiệm Giang, lần này lại phiền anh, thật ngại quá.
- Có cái gì phải ngại chứ? Tôi là Phó chủ nhiệm, có việc thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến ngay, đừng nói mấy lời như vậy nữa nhé.
Giang Khương mỉm cười, sau đó vỗ vai Lâm Dương Chí, nói:
- Sau này không cần câu nệ như vậy, cần gì cứ gọi tôi, bất cứ lúc nào.
- Vâng, cảm ơn Chủ nhiệm Giang.
Lâm Dương Chí vội vàng nói.
Trong lòng cũng thở phào một hơi. Hôm nay cũng may mà Chủ nhiệm Giang không có việc gì mới đến đây. Nếu không, y sẽ phải xấu hổ gọi cho Chủ nhiệm Triệu rồi.
Bây giờ đã có Chủ nhiệm Giang xem qua, như vậy mọi chuyện cũng không còn nghiêm trọng nữa.
Nhìn thời gian thấy cũng đã 5h, cũng đã đến giờ tan làm, Giang Khương chào Lâm Dương Chí một câu rồi bước xuống bãi đậu xe.
Nhưng vừa mới bước ra cửa thang máy, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng kêu:
- Giang Khương…
- Ơ?
Giang Khương mở to mắt, đột nhiên cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng trong thời gian ngắn không xác định được là ai. Bởi vì người có khả năng nhất phải đang ở Vân Giang mới đúng.
Hắn quay người lại, liền nhìn thấy một cô gái vóc người thon dài, đeo cặp mắt kính, mái tóc dài như suối nhìn thật chói mắt.
Thấy đại mỹ nhân đang bước về phía mình, Giang Khương mở to mắt, vừa mừng vừa sợ:
- Tại sao cô lại đến đây?
- Không có gì, đang kỳ nghỉ đông, không biết đại anh hùng của chúng ta thế nào, nên cố ý đến tìm anh.
Cô gái tháo cặp mắt kính xuống, đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới, rồi nhìn quân hàm trên vai của hắn, không nhịn được mà chậc chậc hai tiếng:
- Nghĩ không ra, một bác sĩ nho nhỏ như anh, bây giờ lại trở thành sĩ quan cao cấp như vậy.
Nhìn gương mặt quen thuộc đang mỉm cười với mình, Giang Khương nói:
- Haha, là cấp trên ép tôi nhận. Ăn cơm chưa? Tôi mời cô ăn cơm, xem như tẩy trần cho cô.
- Đương nhiên là chưa ăn rồi. Nếu không tôi ở chỗ này chờ anh làm gì?
Cô gái mỉm cười, nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Khương.
Tuyên Tử Nguyệt ngồi ở vị trí lái phụ, tò mò nhìn một loạt giấy thông hành, sau đó thả xuống:
- Xem ra anh lăn lộn ở Bắc Kinh này cũng không tệ, toàn là những nơi mà không có mấy người có thể đi được.
Giang Khương nhìn mấy tờ giấy thông hành, cười nói:
- Người của Dương gia đối xử với tôi cũng không tệ, biết tôi không có bằng lái, nên cấp cho tôi một loạt giấy thông hành, cảnh sát sẽ không ngăn tôi lại.
- Chà, cảnh sát nào dám ngăn anh lại chứ? Đã tặng cho anh một chiếc xe như vậy, lại còn giấy thông hành nữa chứ, chậc chậc..
Nghe xong, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.
Giang Khương nhẹ nhàng đánh tay lái, cho xe tấp vào ven đường, cười nói:
- Nơi này bán thức ăn cũng không tệ lắm, chúng ta có thể đến đó ăn.
- Ồ, không tệ là được rồi.
Nghe xong, Tuyên Tử Nguyệt trở nên hăng hái. Giang Khương nói không tệ thì chính là không tệ.
- Xin chào Giang tiên sinh, xin hỏi anh có đặt trước không?
Một nhân viên phục vụ nhìn Giang Khương bước vào, liền cung kính hỏi.
- Không có.
Giang Khương lắc đầu.
- Vậy xin mời anh theo tôi.
Nhân viên phục vụ quá quen thuộc với Giang Khương, khiến cho ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc.
Trên đoạn đường đi, có mấy người nhiệt tình bắt chuyện với Giang Khương:
- Giang thiếu, xin chào.
- Giang thiếu, đã lâu không gặp.
Nghe những tiếng chào hỏi mình, chính bản thân Giang Khương cũng không nhịn được mà mở to hai mắt, từ trong ấn tượng nhớ ra mang máng. Những người chào hỏi hắn đều là mấy công tử ca trong Bắc Kinh này. Chỉ là ngày xưa bọn họ không khách sáo với hắn như thế.
- A, Vân thiếu, xin chào.
- Lâm thiếu, đã lâu không gặp.
Giang Khương mỉm cười chào lại, lúc này mới cùng với Tuyên Tử Nguyệt theo nhân viên phục vụ đến bàn ăn.
- Xem ra anh thường xuyên lui tới chỗ này, người quen cũng nhiều nhỉ?
Nhìn Giang Khương phía đối diện, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt tựa hồ có chút khác thường.
- Sao?
Giang Khương hơi sửng sốt, sau đó cười nói:
- Những người này là gặp ở chỗ khác.
- Nói như vậy, gần đây anh có vẻ nổi tiếng ở Bắc Kinh nhỉ.
Tuyên Tử Nguyệt hỏi.
- Cũng xem như là vậy.
Giang Khương suy nghĩ một chút về thái độ của những người kia đối với hắn, đột nhiên nhớ đến điều gì, sau đó gật đầu, cười nói.
- Được rồi, bây giờ tôi thừa nhận anh lăn lộn rất khá.
Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, nói:
- Cho nên tôi quyết định tháng này sẽ theo anh đi lăn lộn.
- Tháng này? Theo tôi?
Sắc mặt Giang Khương cứng đờ, nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói:
- Nửa tháng nữa là lễ mừng năm mới, cô không về nhà sao?
- Tôi theo anh lăn lộn thì làm sao? Bây giờ anh là đại tài chủ, chẳng lẽ không nuôi nổi tôi à?
Tuyên Tử Nguyệt mở to hai mắt, nhìn Trung tá Giang Khương, biểu hiện nếu anh không đồng ý, anh cứ chờ đó cho tôi, khiến Giang Khương đổ mồ hôi trong bụng.
- Được rồi, cô muốn thế nào thì thế đấy.
Nhìn vẻ mặt của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương vội vàng gật đầu. Nếu không đồng ý, Tuyên đại tỷ chỉ sợ sẽ trở mặt mất.
Nhưng hắn lại cảm thấy khổ sở trong đầu. Một tháng? Không nói đến hiện tại còn có Phan Hiểu Hiểu. Nếu hai người này đi cùng với nhau, chỉ sợ sẽ có chuyện để xem.
Hơn nữa, hắn cũng muốn về nhà trong lễ mừng năm mới. Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt đã đến đó một lần, nhưng trong ngày mừng năm mới, chẳng lẽ cũng mang cô theo? Mang cô theo chẳng khác nào mang theo người yêu về nhà?
Nghĩ đến đây, nhìn món gan ngỗng thơm ngào ngạt được mang ra, Giang Khương cảm thấy mùi vị đã không còn.
Hai người ăn cơm xong, khi lên xe, Giang Khương nói với Tuyên Tử Nguyệt:
- Cô ở đâu vậy? Để tôi chở cô về.
- Không có chỗ. Tôi đi theo anh là được.
Tuyên Tử Nguyệt bình tĩnh dựa lưng vào ghế, quay sang mỉm cười nói với Giang Khương.
- Không có chỗ? Đi theo tôi?
Giang Khương giật mình, sau đó nhìn vẻ mặt không giống như giả bộ của Tuyên Tử Nguyệt, lại còn có nụ cười khác thường, rồi nhớ đến Tuyên Tử Nguyệt dường như không có mang theo túi xách, Giang Khương gật đầu nói;
- Được, có một đại mỹ nữ tuyệt thế đi theo gia như vậy, gia đương nhiên là bao hết. Nào, đi theo gia, cô sẽ được ăn ngon mặc đẹp.