Cảm giác vùng thắt lưng của mình đau nhói nhưng tay Giang Khương cũng không ngừng, hắn đang đợi lần này, lấy vết thương đổi tính mạng. Tay trái của Giang Khương nhanh chóng lướt qua cổ Tề Lang, sau khi cảm thấy con dao phẫu thuật trong tay mình như lướt qua một lớp gì đó, tay phải của hắn ngay sau đó liền nhẹ nhàng đâm dao phẫu thuật vào ngực trái của người kia. Sau khi lại lần nữa cảm thấy con dao phẫu thuật trong tay lại khẽ dừng lại hai lần, Giang Khương hài lòng mang theo máu tươi phun đầy miệng mình, buông lỏng tay, chậm rãi lùi về phía sau một bước, sau đó ngồi bệt xuống đất.
Tề Lang hai mắt vô thần nhìn con dao găm dính đầy máu trong tay mình, sau đó lại nhìn nhìn vết thương đang chảy máu ở vùng bụng của Giang Khương, mặc kệ máu tươi đang phun trào trên cổ, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, chậm rãi ngã về phía sau.
Một người khác ở bên cạnh lúc này giơ tay ra bịt con dao phẫu thuật ở ngực, cúi đầu nhìn nhìn, sau đó lại nhìn nhìn Giang Khương, cùng chậm rãi ngã xuống với Tề Lang.
Giang Khương ngồi dưới đất, nhìn hai người đang nằm ở phía trước, thỉnh thoảng lại co giật mấy cái, vẻ hững hờ trên mặt và trong mắt lúc này mới chậm rãi biến mất, lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, hắn thắng rồi.
“Thoát khỏi trạng thái không minh, tiêu hao năng lượng 12%, mức độ tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi 4 là 27%.”
Cùng với việc trong đầu hiện lên tin tức, lúc này Giang Khương cũng cảm thấy cả người không còn sức lực, sau đó trong đầu truyền đến cảm giác mệt mỏi và chóng mặt nghiêm trọng.
“Cơ thể bị hao tổn nghiêm trọng, cần phục hồi mạnh mẽ, hiện tại cưỡng chế tiến vào trạng thái hôn mê.”
Giang Khương mơ hồ cảm thấy thông tin này hiện lên, sau đó cả người liền chậm rãi chìm vào giấc ngủ say.
Mà lần này lại hoàn toàn ngủ say, không có bất cứ mộng cảnh nào, không có Tổ sư gia nhảy ra, dường như toàn bộ năng lượng đều bắt đầu dùng vào việc phục hồi vậy.
Chỉ có hình xăm màu đỏ nhạt trên vai trái lúc này đang không ngừng lóe lên.
Thấy Giang Khương cũng chậm rãi ngã xuống đất, vẻ mặt vốn có chút hưng phấn vì tưởng Giang Khương thắng của Vương Mịch lập tức trở cứng ngắc.
Lão đồng chí bình tĩnh hơn nhiều, lúc này ông ta chắp tay chậm rãi đi qua, còn Vương Mịch cũng vội theo sát phía sau, trong lòng rất sốt ruột, sao thầy La không đi nhanh chút.
Mà lúc này vẻ mặt Tôn Nghị lại có chút cổ quái, không biết là vui mừng hay bất đắc dĩ, dù sao thì anh ta cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau. Trong lòng Tôn Nghị lại nghĩ nếu thằng cha này có chết thì chết luôn đi, nếu không thầy La nhìn thấy đưa tay ra cứu giúp thì thằng đó không chết được rồi.
Vị lão đồng chí này chậm rãi bước đến bên cạnh Giang Khương, cúi người nhìn một chút, sau đó gật gật đầu, thò tay lấy một ống màu bạc to bằng ngón tay cái ra, khẽ vặn hai cái, ống liền chia thành hai đoạn, lộ ra một chiếc kim châm rất mảnh, nhìn có vẻ là một dụng cụ tiêm đặc biệt.
Nhìn chiếc ống này, Vương Mịch và Tôn Nghị ở bên cạnh hai mắt đều sáng lên, tựa hồ như nhìn thấy thứ gì đó rất tốt vậy. Có điều chỉ trong nháy mắt, Vương Mịch lộ ra ý cười mừng rỡ và thả lỏng nhưng trong mắt Tôn Nghị lại hiện lên một tia tối tăm.
Lão đồng chí khẽ cắm ống tiêm vào phần cổ của Giang Khương, sau khi cắm vào, hình như ống tiêm tự động, nhanh chóng tiêm vào thứ gì đó. Sau đó ông ta lập tức rút ra, lại cẩn thận vặn chặt, cho vào trong túi.
“Cơ thể xuất hiện năng lượng vật chất sinh mệnh dị chủng, phân tích hiển thị là vật chất năng lượng khôi phục cơ thể, nhanh chóng chuyển vào khắp nơi trên cơ thể.” Cùng với việc ống tiêm của lão đồng chí được rút ra, trong ý thức ngủ say của Giang Khương thoáng hiện lên tin tức này, sau đó loại thuốc mà lão đồng chí vừa tiêm vào lập tức chuyển đến khắp nơi trên cơ thể Giang Khương bằng tốc độ đáng sợ.
Những chuyện này lão đồng chí không biết, ông ta chỉ nhìn nhìn mấy người bọn Tề Lang, nhìn bốn thi thể đầy máu tươi, còn cả những vết thương trên đó, liên tục cảm thán mấy tiếng:
- Tên này không tồi, thật sự không tồi.
Vương Mịch và Tôn Kiên ở bên cạnh nghe mà có chút nghi hoặc, không biết rốt cuộc thầy La đang tán dương cái gì. Có điều rất rõ ràng là đang tán dương thằng cha Giang Khương này, điều này khiến sắc mặt Tôn Nghị càng thêm tối tắm. Thầy La này ở viện có thể nói là nổi tiếng nghiêm khắc, cả thế hệ trẻ trong viện, ngoài Vương Mịch từng được vị này khen ngợi ra, những người khác chưa từng có vinh dự này. Nhưng tên này lại khiến thầy La sử dụng “Hồi thiên châm” quý báu để cứu chữa, hơn nữa lại còn được thầy La đánh giá cao như vậy, điều này khiến Tôn Nghị sớm đã bị đả kích trong lòng lại lần nữa bị đả kích nặng nề. Nên biết là anh ta chưa từng coi người ngoài Thiên Y Viện ra gì, tự nhận là bản thân xuất thân Thiên Y Viện, lại là cháu ngoại của Thiên y sư, cho dù là trong thế hệ trẻ của viện thì cũng chỉ có Vương Mịch có thể khiến anh ta coi trọng một chút, những người khác anh ta chưa từng tâm phục.
Lần này lại bị một tên lang trung nhà quê ở bên ngoài đả kích nặng nề về mọi mặt, ngay cả sư phụ trong viện cũng coi trọng đối phương như vậy, quả thật là khiến trong lòng anh ta rất bất đắc dĩ.
Có điều câu nói tiếp theo của lão đồng chí càng khiến anh ta lâm vào hố băng.
- Tôn Nghị, em hãy cõng thầy thuốc Giang này về.
- Á dạ.
Nghe thấy lời dặn của lão đồng chí, vẻ mặt Tôn Nghị cứng đờ, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, vội cẩn thận ngồi xổm xuống, cố nén oán hận trong lòng, cẩn thận cõng Giang Khương đang nằm trong vũng máu. Sau khi cảm thấy đồng phục làm việc của mình bị dính máu trên người Giang Khương dính nhơm nhớp, Tôn Nghị chỉ thấy cả người khó chịu nhưng không dám nói gì, đành đuổi theo sát sau người lão đồng chí, bước nhanh về phía Viện y tế, muốn nhanh chóng buông cái tên đầy máu này xuống, sau đó đi thay quần áo.
- Hả, thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang sao lại bị thương vậy?
- Chuyện gì vậy?
- Sao lại biến thành như vậy?
Trong những tiếng kinh hô liên tiếp, tại cửa lều vải của Viện y tế, hai ba trăm người dân nhận được tin bỏ hết cuốc, xẻng, công việc trong tay đi, đều chạy đến, khiến chỗ này chật ních.
Đợi khi hai phóng viên đài truyền hình quốc gia nghe được tin này, luống cuống tay chân chạy đến thì cửa cũng chẳng chen vào được.
Lúc này nữ phóng viên vẻ mặt căng thẳng, đầu đầy mồ hôi chen vào bên trong:
- Xin mọi người nhường đường một chút, tôi là phóng viên của đài truyền hình quốc gia, xin mọi người nhường đường một chút.
Nhưng chiêu này lần này không có tác dụng gì mấy, tất cả người dân đều muốn chen vào bên trong xem rốt cuộc Giang Khương thế nào rồi, có bị thương nặng lắm không.
Vậy nên nữ phóng viên này cả đường kêu gọi nhưng mọi người cùng lắm cũng chỉ nghiêng nửa người để cô ta tiếp tục chen vào trong. Nhưng đừng có mong được như bình thường, cô ta chỉ cần kêu một tiếng là đám người đông chi chít liền lập tức nhường ra một đường đi.
Đợi đến khi nữ phóng viên cố nén đủ loại mùi mồ hôi từ trên người người dân chạy đến từ nơi làm việc, mất bao công sức mới chen được đến phía trước lều vải thì lại bị thầy thuốc Đào của Viện y tế chặn lại ở cửa lều vải.
- Không được, mặc kệ là ai, bây giờ cũng không được vào trong.
Lúc này thầy thuốc Đào vẻ mặt nghiêm túc và căng thẳng, dẫn hai người dân chặn ở cửa, không cho ai vào.
Đối mặt với sự kiên quyết của thầy thuốc Đào, nữ phóng viên cũng bất đắc dĩ. Cô ta còn chưa phỏng vấn được thầy thuốc Giang này, hơn nữa vừa nãy còn nhận được lệnh của cấp trên phải xây dựng vị thầy thuốc Giang này trở thành gương mặt tích cực điển hình của quân đội, toàn lực đưa tin. Nếu lần này thầy thuốc Giang xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn sẽ tạo nên làn sóng cực lớn. Cô ta ở đây hai ngày rồi mà vẫn chưa chính thức phỏng vấn được đối phương, đừng hòng nghĩ đến việc thăng chức gì đó nữa, cấp trên không kéo cô ta xuống là may mắn lắm rồi.
Nhưng trước mắt cô ta không thể nào vào trong được, đành sốt ruột chờ ở bên ngoài, trong lòng thầm cầu khấn: “Anh Giang, anh đừng có xảy ra chuyện gì đấy, anh mà xảy ra chuyện thì tôi cũng chết chắc.”
Khi nữ phóng viên này trong lòng đang nóng như lửa đốt thì Tôn đại thầy thuốc cả người đầy máu tươi vội vã từ bên trong bước ra. Nhìn thấy Tôn đại thầy thuốc cả người đầy máu, nữ phóng viên trong lòng mừng rỡ, cũng giật mình, đang định tiến lên hỏi tình hình của Giang Khương thì phía sau lại vang lên tiếng kêu to đầy căng thẳng:
- Thầy thuốc Tôn, có phải thầy thuốc Giang bị thương rất nghiêm trọng, cần truyền máu không? Lấy máu của tôi đi.
Nhìn người dân vẻ mặt căng thẳng, xắn tay áo, giơ cánh tay ra muốn người khác lấy máu của mình này, trong lòng Tôn Nghị bỗng thấy tức giận, thầm nghĩ: “Bà nó, đây là tên họ Giang, cũng đâu phải cha anh, anh căng thẳng như vậy làm gì?”
Nhưng cơn giận không tên này của anh ta vừa bốc lên thì trong đám người phía sau lại xuất hiện một loạt cánh tay để trần, tiếng ồn ào liên tục truyền đến:
- Lấy của tôi, lấy của tôi này!
- Lấy của tôi đi, tôi khỏe mạnh, lấy bao nhiêu cũng được.
- Của tôi, của tôi, của tôi lấy thế nào cũng được.
Nhìn những cánh tay để trần giơ rất cao trước mặt, Tôn Nghị đen mặt, trong đầu chỉ xuất hiện một từ: “Má nó.”
Nữ phóng viên đang định hỏi Tôn Nghị tình hình vết thương của Giang Khương thấy tình trạng này vội không hỏi nữa, kéo người quay phim giơ máy quay lên, quay lại những cánh tay này, đây là những cảnh quay rất hiếm có. Trong quá trình cứu người dân, thầy thuốc Giang không cẩn thận bị trọng thương, người dân người nào người nấy nghe tin xong đều xắn tay áo, tranh nhau muốn hiến máu, đều tỏ vẻ không lấy máu của mình không được.
Nhìn những cánh tay để trần giơ cao trước mặt này, cộng thêm những lời giải thích đủ sức thuyết phục, lúc này nữ phóng viên bắt đầu hưng phấn, tất cả những lời nói làm nền, nghĩ mọi cách để khen ngợi cũng không chấn động bằng cảnh tượng trước mặt, ai đã từng thấy mấy trăm cánh tay giơ ra chỉ đề hiến máu cho một người chứ?
Lúc này nữ phóng viên đã bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa mình nên kèm theo những lời giải thích như thế nào để phát huy hiệu quả của cảnh tượng trước mặt ở mức cao nhất.