Sáng sớm, còn có thể gặp gỡ Tiểu Vũ, Giang Khương quả thật có chút ngoài ý muốn. Nhưng hắn cũng không để ý đến. Dù sao đại học Đông Nguyên ở bên cạnh, sớm muộn gì cũng có lúc gặp. Đối với cô bé hàng xóm đáng yêu này, Giang Khương vẫn có một sự quan tâm đặc biệt hơn.
Mang theo tâm trạng không tệ, Giang Khương trở lại phòng khám. Tắm rửa xong, hắn định tìm một bộ quần áo để thay, chỉ là khi mở tủ quần áo, Giang Khương mới phát hiện trong tủ không còn quần áo nào để thay cả.
Bất đắc dĩ, hắn đành bước ra ban công lấy quần áo mới giặt hôm qua xuống. Cảm giác quần áo vẫn còn ươn ướt, hắn khẽ thở dài. Xem ra phải mua thêm mấy bộ nữa mới được.
Khi xem lại số tiền mình đang có, Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ. Hai ngàn đồng lão gia tử đưa cho hắn trước khi đi, mua mấy món đồ lặt vặt, bây giờ cũng chỉ còn lại hơn một ngàn. Vốn định mua một cái điện thoại di động, nhưng số tiền này đúng là không đủ rồi.
Hắn nghe Tiểu Lệ nói phòng khám phát lương vào ngày 5 hàng tháng. Bây giờ mới hơn 20, phải còn đến mười ngày nữa, đúng là khiến cho hắn rối rắm mà.
Giang Khương cân nhắc một chút, quyết định đi mua hai bộ quần áo trước. Mỗi ngày hắn cần phải thay đồ. Còn về phần điện thoại, thật ra bây giờ cũng không cần thiết lắm. Dù sao cũng không có quá nhiều người liên lạc, khi lão gia tử có việc sẽ gọi điện thoại đến phòng khám.
Bận rộn cả một buổi sáng, thừa dịp ăn cơm trưa xong không có bệnh nhân, Giang Khương liền nói với Hồ lão muốn ra ngoài mua quần áo. Đối với quần áo, Giang Khương thật ra cũng không quá nhiều lựa chọn. Với thói quen mấy năm qua của hắn, quần áo khiến cho hắn để mắt rất ít. Cho nên, bây giờ hắn mua quần áo cũng chỉ mặc vừa người là được.
Trên con đường Vân Các còn có một số con đường nhỏ ở hai bên, có rất nhiều cửa hàng bán quần áo. Tuy nói thời trang nữ chiếm đa số, nhưng thời trang nam cũng không ít.
Giang Khương đi dạo xung quanh, thấy mọi người rộn ràng dạo phố mua sắm, không khỏi cảm thán. Đại học thành phố rốt cuộc cũng là đại học thành phố. Số lượng mỹ nữ thật nhiều. Ít nhất Giang Khương nhìn thấy trên đoạn đường này, trong tiết trời mùa thu còn lạnh, các cô vẫn mặc váy ngắn kèm quần tất hoặc váy dài, khoe cặp chân dài miên man.
Nhưng cũng may Giang Khương chỉ tùy ý xem một chút, cũng không bị ngoại hình các cô làm cho hoa mắt, tùy ý bước vào bên trong một cửa hàng, nhìn trúng một chiếc quần jean và hai chiếc áo sơ mi tay dài. Trả ba trăm đồng xong, hắn cầm quần áo rời đi.
Chỉ thấy trong túi chỉ còn lại mấy trăm, Giang Khương bất đắc dĩ nhún vai. Đợi tháng lương sau, tiền sẽ khá khẩm hơn.
Trở lại phòng khám, Giang Khương phát hiện Hồ lão không có trong phòng khám bệnh, chỉ có Trương Nhạc tâm trạng đang khó chịu xem bệnh cho người ta.
Giang Khương cũng không hỏi Hồ lão đi đâu, ngồi xuống bàn xem bệnh, nhìn Trương Nhạc khám bệnh, sau đó cầm một ống nghe, bước đến phía sau Trương Nhạc tiến hành kiểm tra cho người bệnh.
Tuy nói Trương Nhạc cực kỳ không thích Giang Khương nhúng tay vào, nhưng đây rõ ràng là cảm giác đang hướng dẫn Giang Khương học tập, cho nên, mặc dù Trương Nhạc không thích nhưng cũng không phản đối cách làm của Giang Khương.
Giang Khương nghĩ rất đơn giản. Hắn biết mình yếu ở chỗ nào. Mặc dù kỹ thuật ngoại khoa của hắn không tệ, nhưng về phương diện nội khoa, quả thật vẫn còn rất yếu. Ngoại trừ một số bệnh tật đơn giản, những căn bệnh khác thì không thể.
Nhưng Giang Khương phát hiện bây giờ hắn học gì cũng nhanh. Xem qua một hai lần là hiểu. Cho dù Trương Nhạc không giảng giải cho hắn bất cứ bệnh tình gì, nhưng Giang Khương vẫn có thể từ trong trí nhớ nhớ lại, rồi đối chiếu với biểu hiện của người bệnh, từ đó phân tích và tiến hành biện giải.
Có được năng lực và cơ hội như vậy trước mặt, hắn giống như một người đói bụng, điên cuồng hấp thu hết tất cả mọi thứ.
Nhìn Trương Nhạc khám bệnh cho người bệnh, kết hợp với tư liệu trong trí nhớ, phân tích từng cái, sau đó lại nhìn Trương Nhạc kê toa, trong lòng không khỏi cảm thán. Lý luận suông đúng là chẳng được tích sự gì. Ít nhất sau khi nhìn thấy người bệnh, mới chính thức hiểu được những gì trong sách vở viết. Nhưng thực tế và lý thuyết vẫn còn sự khác biệt rất nhiều.
Đặc biệt khi dùng thuốc, sách vốn chỉ viết những loại thuốc đại khái, thuốc này phối hợp với thuốc kia, nhưng thực tế thì phải dựa vào biểu hiện của chính bệnh nhân mới có thể kê đơn được.
Không bao lâu sau, Hồ lão trở lại phòng khám, bắt đầu mang theo Giang Khương khám bệnh cho người bệnh.
Buổi tối, sau khi khám hết bệnh nhân, Hồ lão đột nhiên hăng hái hỏi Giang Khương nhiều vấn đề.
Giang Khương có chút nghi hoặc. Vấn đề mà Hồ lão hỏi cũng chẳng phải cao thâm gì cho lắm, chỉ là kiến thức trung y cơ bản, nhưng nó lại bao quát rất rộng như đơn thuốc, nội khoa, thậm chí còn liên quan đến kiến thức y học xưa nổi tiếng là Hoàng Đế Nội Kinh, Thương Hàn Luận…
Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng Giang Khương vẫn nhất nhất trả lời. Đối với những kiến thức chưa rõ lắm như Hoàng Đế Nội Kinh, Giang Khương có thể từ trong những quyển sách y cổ đọc từ nhỏ tìm ra đáp án có liên quan.
Hồ lão giống như chỉ tùy ý hỏi, nhưng càng về sau lại càng hăng hái. Những câu hỏi cũng trở nên thâm ảo hơn, khiến cho Giang Khương có chút đau đầu khi trả lời.
Nhưng cũng may, mấy vấn đề này, Giang Khương có thể từ trong trí nhớ tìm ra được đáp án. Mặc dù có chút chậm nhưng không phải là không trả lời được.
Cuối cùng, ánh mắt Hồ lão sáng lên nhìn Giang Khương, miệng cảm thán:
- Kỳ tài, kỳ tài. Ông bạn già của tôi ơi, rốt cuộc là ông đã bồi dưỡng ra được một đứa cháu bảo bối này như thế nào?
Nghe Hồ lão tán thưởng, Giang Khương có chút xấu hổ, sờ sờ mũi. Đúng là không thể hiểu nổi tại sao Hồ lão lại có hành động kỳ quặc như vậy.
Sau bữa cơm chiều, Hồ lão ở lại trực cùng với Giang Khương. Ông lấy một quyển sách trung y lâm sàng trên giá sách đưa cho Giang Khương:
- Giang Khương, hai ngày này xem qua quyển sách này đi nhé.
Nhìn quyển sách, Giang Khương có chút nghi hoặc. Hồ lão rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại đưa quyển sách trung y cơ sở cho hắn xem? Vậy chẳng khác nào bảo một học sinh trung học học lại toán cấp một?