Thấy Giang Khương đi ra ngoài, các bệnh nhân khác cũng có mấy người tinh thần tốt, tò mò hỏi thăm:
- Bác sĩ, Lê Tề Trường thế nào rồi?
Giang Khương nhẹ gật đầu, nói:
- Tạm thời ổn định rồi. Chờ lấy được dụng cụ của tôi, hẳn sẽ không có vấn đề lớn!
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...
Nghe Giang Khương nói vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt vốn tối tăm cũng lộ một tia vui mừng. Nơi này ai bị thương cũng đều là hàng xóm của bọn họ. Mỗi khi thấy một người chết đi, trong lòng bọn họ đều đau thương vài phần. Mặc dù hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện ly biệt sinh tử nhưng có thể cứu được một người lại khiến trong lòng bọn họ có thêm một phần hy vọng.
Giang Khương vừa dứt lời liền đi tới trước mặt một ông lão. Hắn nhớ rõ lúc trước ông lão này được bác sĩ Đào kia nói là đã gãy xương, không cách nào bó được.
Nhìn Giang Khương đi tới, con trai ông ở một bên làm sao không hiểu là Giang Khương tới khám cho cha mình, vội vàng hưng phấn nói:
- Bác sĩ, phiền ngài khám cho cha tôi một chút...
Giang Khương cười gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, chậm rãi nhìn ông lão một chút. Lúc này tinh thần ông lão cũng không được tốt lắm, được nằm trên một cái giường bện, cúi đầu rên rỉ, sắc mặt hơi tái nhợt. Mà bắp đùi trái của ông có vài cây gỗ và băng vải buộc chặt, xem ra hẳn là đùi trái bị gãy xương rồi.
Chẳng qua Giang Khương cũng không dám sơ xuất, lấy ống nghe kiểm tra tim cho ông lão, sau đó lại sờ sờ bụng, không phát hiện ra điều gì bất thường xong, lúc này mới chậm rãi cởi băng vài và cây buộc ra.
Mở ra xong, Giang Khương nhìn một lúc, thấy rõ là ông lão này còn may mắn, chắc là bị vật nặng rơi vào chân, sau đó liền được cứu ra.
Giang Khương đưa tay sờ vào bắp đùi đã sưng vu, lúc này ông lão rên to vài tiếng, sau đó mở bừng con mắt nhìn Giang Khương.
Giang Khương hiểu nhất là vết thương do chiến đấu, chẳng qua cũng cơ bản giống với vết thương xương cốt. Đối với hắn mà nói, việc này quá quen thuộc. Hắn sờ sờ bắp đùi, xem tình huống phù nề liền phán đoán được đúng thật số ông lão này quá may, chỉ có xương bắp đùi bị gãy, còn những xương khác mới nứt mà thôi, thật ra cũng không quá nghiêm trọng như bác sĩ Đào nghĩ. Nếu thật sự đã gãy nát xương đùi thì thế nào cũng phải phẫu thuật thật.
- Bác sĩ, ngài thấy thế nào?
Nhìn vẻ mặt Giang Khương như hiểu ra, con ông lão một bên vội vàng lo lắng hỏi:
- Có thể chữa được không?
Giang Khương gật đầu, cười nói:
- Số bác trai may lắm. Có thể chữa được!
- Có thể chữa... Thật sự chữa được... Như vậy tốt quá...
Con trai ông lão hưng phấn nói.
Mà bệnh nhân và người nhà một bên lúc này cũng hơi hưng phấn, bắt đầu bàn tán. Xem ra vị bác sĩ quân y này đúng là không tầm thường. Bác sĩ Đào không điều trị được, hắn lại làm được.
- Tới đây... Bên trong hình như còn có một phòng trống, có một chiếc giường cũ. Đi vào bên trong mới được...
Giang Khương giơ tay nâng ông lão lên, nói với con trai ông:
- Tôi ôm ông ấy, anh nâng chân, cẩn thận một chút...
- Á... Bác sĩ, bác sĩ... Để tôi, để tôi. Chuyện này sao có thể để ngài làm được...
Nhìn Giang Khương đưa tay nâng cha mình lên, có vẻ chuẩn bị ôm, người con trai vội vàng tiến tới đỡ lấy.
Giang Khương cười cười, nói:
- Không sao đâu. Tay tôi vững hơn. Anh ôm chân ông ấy là được...
Nghe thấy những lời này của Giang Khương, người con trai đành cảm kích gật đầu nói:
- Vậy thì thật sự cám ơn ngài rồi!
Nhìn Giang Khương ôm ông lão đầy bụi đất không chút e ngại, tất cả mọi người bên ngoài đều bàn tán. Vị bác sĩ quân y này đúng là không giống người khác, không chỉ giỏi thủ thuật mà thái độ cũng rất thân thiết.
Bên trong còn có một gian phòng, trong có hai chiếc giường, chẳng qua bởi động đất nên đã bị phủ đầy bụi rồi. Con trai ông lão đặt nhẹ nhàng ông lão lên giường xong liền vội vàng tìm một tấm vải phủi sạch đất cát trên chiếc giường còn lại, sau đó mới cùng Giang Khương đặt ông lão lên.
Sau khi đặt đầu ông lão xuống rồi, Giang Khương mới nói với người con trai:
- Hiện giờ anh đi tìm một sợi dây thừng, buộc một khối gạch vào đó.
- Hả?!
Con trai ông lão sửng sốt, hoàn toàn không biết bác sĩ muốn tìm một sợi dây buộc gạch làm gì. Chẳng qua nếu đã yêu cầu thì tất nhiên y phải vội vàng đáp lời, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Ông lão nhìn con mình đi ra, lúc này mới chậm rãi mở mắt, nhìn Giang Khương một chút, hơi thở hơi yếu ớt, nói:
- Đồng chí... Làm phiền ngài rồi...
- Bác trai không nên khách sáo... Nếu tôi đã tới, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu được...
Giang Khương hơi cười mỉm, trấn an ông lão trên giường bệnh.
Chẳng qua sắc mặt ông lão vẫn trắng bệch như cũ, khiến Giang Khương hơi chau mày, sau đó xoay người ra khỏi phòng, đi tới đại sảnh, xem tình huống của Tiểu Bảo một chút rồi liền bưng chén tràn vẫn đặt trên ghế kia, vội vàng đi đến.
Con trai ông lão giờ cũng mang sợi dây buộc gạch vào, đặt trước mặt Giang Khương, cẩn thận cười nói:
- Bác sĩ, ngài xem thế này đã hợp dùng chưa?
Giang Khương cầm sợi dây kéo kéo, sau đó hài lòng gật đầu, nói:
- Được rồi... Không có vấn đề gì...
Chuẩn bị đồ vật xong, Giang Khương cũng không chần chờ thêm nữa. Đợi tới khi bao hàng kia được mang về, hắn còn phải vào trong phòng cấp cứu cứu người.
Nhìn nước còn thừa trong chén trà, Giang Khương liền đưa lên miệng ông lão, vừa cười vừa nói:
- Bác trai, nào... Uống một chút đi...
Ông lão run rẩy tiếp nhận chén trà, sau đó đưa lên bên mép, uống ừng ực một cái liền xong chén nước sâm kia.
Nhìn ông lão đã uống hết nước sâm, lúc này Giang Khương cũng cười, thoáng chờ một chút, thấy trên mặt ông lão đã có một tia hồng hào hơn, trong lòng cũng yên tâm. Nối xương không phải chuyện đơn giản, khẳng định là đau. Vừa rồi hơi thở ông lão hơi yếu, lúc nối xương chẳng may không nhịn nổi, như vậy thì phiền toái không nhỏ rồi. Cho nên đề phòng ngừa không may, Giang Khương liền cho ông lão uống nốt chén nước sâm kia.
Mặc dù chỉ còn một chút xíu nhưng dù sao đó cũng là nhân sâm núi hơn hai trăm năm, hiệu lực ôn hòa nhưng rất nhiều, thực sự là thuốc bổ.
Hắn lập tức đi tới bên giường, cười nhìn ông lão, nói:
- Bác trai, nhắm mắt lại, sẽ khỏi nhanh thôi...
Nghe thấy Giang Khương nói vậy, ông lão vội vàng nhắm mắt lại. Tay Giang Khương sờ sờ chân ông lão, rất nhanh liền xác định được vị trí xương bị lệch, tiện tay sờ sờ, đột nhiên dùng lực kéo mạnh mắt cá chân của ông lão một cái, sau đó cổ tay xoay mạnh.
Chỉ mơ hồ nghe thấy một tiếng rắc rất khẽ vang lên, sau đó ông lão mới kịp phản ứng, kêu lên đau đớn.
Chẳng qua lúc này Giang Khương lại cười nói:
- Tốt rồi... Đã ổn lắm rồi...
- Á... Thế là ổn rồi?
Nghe thấy những lời này, tinh thần ông lão chấn động, cùng con trai nhìn Giang Khương khiếp sợ. Vốn bọn họ còn tưởng phải tốn rất nhiều thời gain, ông lão vốn cũng cắn chặt răng, chuẩn bị chịu đau đớn khi nối xương. Trước kia ông đã từng thấy người ta nối xương rồi, đều kêu la thảm thiết, sau đó toàn thân đau tới toát mồ hôi. Nhưng thật không ngờ bác sĩ Giang này chỉ kéo một cái liền nói đã ổn rồi, quả thật là quá lợi hại đi.
Giang Khương vừa gật đầu, tay vừa cầm bộ khăn lông trên cổ người con trai, sau đó phủ lên cổ chân ông lão, lại dùng dây thừng buộc chặt lại.
Nhìn động tác của Giang Khương, lúc này hai người đều ngẩn ra. Chỉ thấy sau khi Giang Khương buộc chặt sợi dây rồi liền xuyên quan dát giường, sau đó treo khối gạch lên sợi dây, dùng sức nặng của khối gạch kéo chặt chân ông lão xuống.
Sau khi xác nhận chân ông lão đã bị khối gạch kéo chặt, lúc này Giang Khương mới dùng vài tấm ván gỗ và băng vải cố định tốt chân ông lão lần nữa, lại cười nói:
- Hiện tại tốt lắm rồi. Chẳng qua bác trai phải nằm trên giường mười ngày không thể nhúc nhíc thì mới có thể bỏ khối gạch này ra được...
Hai cha con ông lão đều ngẩn ra nhìn khối gạch treo dưới giường, lúc này mới nhìn Giang Khương nói:
- Bác sĩ, như vậy là không sao rồi à? Không cần phải đi huyện thành nữa à?
- Đúng... Không cần đi nữa. Nối tốt rồi, chỉ cần kéo như vậy để phòng ngừa nó bị lệch vị trí thôi... Nhất định phải nhớ kỹ, không được tự tiện nhúc nhích... Chờ chừng mười ngày là ổn rồi!
Giang Khương cười nói.
Lúc Giang Khương đang nói, bên ngoài truyền tới tiếng gọi của bác sĩ Đào:
- Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang... Bao đồ của cậu đã mang về rồi...
Nghe thấy lời này, Giang Khương vội vàng gật đầu với hai cha con nhà kia, sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài. Vừa mở cửa ra, hắn liền nghe thấy tiếng hai cha con ông lão hưng phấn cám ơn lớn:
- Cám ơn bác sĩ Giang!
Giang Khương cười, quay đầu gật đầu, sau đó mới bước nhanh vào phòng cấp cứu.
Lúc này bao hàng không đã được mang tới trước mặt hắn. Nhìn một chút chiếc bao hàng không còn nguyên, Giang Khương vội tìm một con dao, cắt màng bảo vệ ra, sau đó mới mở được bao đồ ra.
Kiểm tra cẩn thận một chút, bên trong còn có một hòm cấp cứu lớn, một số dụng cụ truyền dịch, băng vải và kẹp, một số thực phẩm và đồ uống, thuốc khử trùng, Giang Khương hài lòng gật đầu. Quân đội chuẩn bị cũng rất tỉ mỉ, mấy thứ trên đều phù hợp sử dụng cả.
- Tốt lắm, thật sự khiến mọi người vất vả quá. Mọi người ra ngoài trước đi... Hiện tại tôi bắt đầu làm thủ thuật cứu người rồi!
Giang Khương nói đầy cảm ơn với hai người dân vất vả kia.
Hai người dân một già một trẻ vội vàng phất tay, nói:
- Bác sĩ Giang, ngài cố ý tới hỗ trợ cứu người, chúng tôi còn không nói cảm ơn ngài thì thôi... Thật sự ngài khách sáo quá rồi!
Thấy hai người dân đi ra ngoài rồi, bác sĩ Đào mới đóng cửa phòng cấp cứu lại, nhìn Giang Khương mở thùng đồ có dấu chữ thập đỏ ra, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ. Từ trước tới giờ chưa bao giờ ông thấy một hòm cấp cứu cao cấp như vậy, bên trong còn có ống dưỡng khí cỡ nhỏ, còn cả máy ô xy cỡ nhỏ, lại có một đống dụng cụ giải phẫu các loại, thuốc cấp cứu được đóng gói tinh xảo...
Nhìn thế, Giang Khương cũng hài lòng gật đầu. Trước kia khi hắn còn ở Cô Lang cũng có một cái thùng tương tự. Điều này khiến hắn hơi cảm khái.
- Tốt rồi... Chúng ta bắt đầu thôi, bác sĩ Đào.... Lấy một bình nước muối năm trăm ml ra, đổ hết nước muối đi, cố gắng giữ cho bên trong bình tương đối vô khuẩn...
Nghe thấy Giang Khương nói vậy, lúc này ánh mắt bác sĩ Đào cũng căng thẳng, sau đó gật đầu đáp:
- Được!