Trong viện Dương gia, mặc dù tiêu chuẩn của bữa cơm chiều khá cao, có không ít món ăn được chế biến đặc biệt, nhưng cha con Dương lão ăn bữa cơm này lại chẳng thấy ngon miệng. Bởi vì rất rõ ràng, một khi chuyện này xảy ra, người nào cũng không còn tâm tư cho mấy món ăn này nữa.
Giang Khương thật ra cũng không lo lắng việc Dương gia đi tìm Mộc Long Căn sẽ đả thảo kinh xà. Với thực lực của Dương gia, ngay cả khi tìm một loại thuốc mà cũng bị tra ra, vậy thì vị trí cao nhất của tổ bảy người, Dương lão không cần ngồi nữa.
Điều vui mừng duy nhất chính là, sau khi kiểm tra, Giang Khương xác nhận sức khỏe của cô La bình thường, liền kê thêm vài vị thuốc phụ trợ, tin rằng trong mấy tháng nữa sẽ có tin vui truyền đến, khiến cho gương mặt của cha con Dương lão vui vẻ hơn một chút.
Sau khi ăn cơm xong, tài xế đưa Giang Khương về lại biệt thự. Còn hai cha con Dương lão thì bắt tay vào chuẩn bị một số thứ.
Sau hai năm nữa, nếu cha con Dương lão không thể liên nhiệm, người được là ai, mặc dù còn chưa rõ ràng, nhưng hai cha con Dương lão đã rất nhanh cho ra kết luận. Thứ nhất, là đối thủ cạnh tranh của Dương gia. Thứ hai, người có tư cách tiếp nhận nhất trong Dương gia.
Mặc dù không thể đưa ra kết luận là ai, nhưng chỉ cần điều tra, rất nhanh sẽ có được phán đoán đại khái. Nếu là người ngoài, cũng không cần quá mức lo lắng. Nhưng nếu là người của Dương gia, vậy thì mệt rồi đây.
Dương gia cũng không chỉ có cha con Dương lão. Dương lão gia tử chỉ là đầu lĩnh đại diện cho một thế hệ mà thôi. Nếu Dương lão gia tử xảy ra vấn đề, nhất định sẽ có người khác thay vào vị trí đầu lĩnh Dương gia ngay. Sau đó sẽ được toàn bộ gia tộc ủng hộ vào vị trí cao nhất của tổ bảy người.
Trước mặt một lợi ích quá to lớn như thế, không ai có thể từ chối được. Cho nên, bên trong xuất hiện vấn đề cũng không phải là không có khả năng.
Vì thế, hai người rất nhanh cho ra kết quả thương nghị có liên quan. Chuyện này, ngoại trừ hai cha con, cũng chỉ có thể phái thân tín nhất đi điều tra việc này. Tin rằng không bao lâu nữa, hai người sẽ có được câu trả lời.
- Cha, có cần mời Thiên Y Viện hay không?
Nhớ đến vẻ mặt khó xử của Giang Khương, Dương Vân Dương chần chừ một chút rồi hỏi.
Dương lão thoáng trầm mặc, sau đó quyết định lắc đầu:
- Tạm thời không nên.
- Thứ nhất, ta tin vào năng lực của bác sĩ Giang, hoàn toàn không thua kém y sư của Y viện bao nhiêu. Thứ hai, căn cứ theo lời nói của Giang Khương, loại độc này rất ít khi nhìn thấy, đồng thời làm cho người bị trúng độc không phát hiện được, chỉ sợ lai lịch của nó không đơn giản.
Nói đến đây, gương mặt Dương lão càng thêm âm trầm, nhìn Dương Vân Dương, nói:
- Vân Dương, con cũng biết rõ, nếu chúng ta liên lạc với Y viện, có phải cũng có người biết hay không?
Nghe Dương lão nói, sắc mặt Dương Vân Dương cứng đờ, hiển nhiên là hiểu được ý tứ của Dương lão, liền gật đầu. Nếu việc này không thể thông qua Thiên Y Viện, vậy thì im lặng, ít nhất có thể bình an vượt qua nguy cơ lần này. Đương nhiên, nếu không còn cách nào khác, vậy thì khi đó sẽ nhờ Y viện giúp đỡ.
Nghĩ vậy, Dương Vân Dương bất đắc dĩ nói:
- Vậy thì đành dựa vào bác sĩ Giang thôi, hy vọng có thể tìm được Mộc Long Căn.
- Ừm.
Dương lão gật đầu, sau đó nhìn Dương Vân Dương, nói:
- Con hãy quan tâm bác sĩ Giang một chút, nếu cậu ấy có yêu cầu gì thì cứ làm theo.
Dương Vân Dương gật đầu, nói:
- Con rõ rồi, thưa cha.
Giang Khương trong vườn hoa bắt đầu luyện tập Ngũ Cầm Hí. Mặc dù tư thế cổ quái, nhưng cũng không ai chú ý đến hắn. Điều này khiến cho hắn rất hài lòng. Hôm nay mất đi 6% năng lượng, làm cho hắn đau lòng muốn chết.
Luyện một hồi, cũng thu lại được ba bốn phần trăm, xem như không uổng phí khí lực.
Quản gia bên cạnh thấy Giang Khương dừng lại, vội vàng đưa tới một cái khăn lông. Thời tiết Bắc Kinh lúc nào cũng lạnh. Nhìn bác sĩ Giang một thân mồ hôi, ông sợ hắn cảm lạnh.
Giang Khương lau mồ hôi xong thì trở về phòng tắm rửa. Tuy nói thể chất của hắn không có khả năng cảm lạnh, nhưng cơ thể dính đầy mồ hôi thì thật là không thoải mái.
Tắm rửa là một chuyện rất hưởng thụ. Vừa hát một khúc hát, hắn mở tủ quần áo ra. Nhìn hai bộ quần áo trong tủ, Giang Khương nở nụ cười khổ, vốn tưởng rằng chỉ ở lại Bắc Kinh hai ngày rồi về, nên chỉ mang theo có hai bộ. Bây giờ còn chưa biết khi nào về, chắc phải đi mua thêm hai bộ nữa thôi.
Sau khi mặc xong quần áo, quản gia thấy Giang Khương bước xuống lầu, liền cầm một cái hộp đưa đến:
- Bác sĩ Giang, đây là Trưởng phòng Dương vừa mới đưa đến.
- Ồ?
Nhìn cái hộp có chút quen mắt, Giang Khương hơi ngạc nhiên. Sau khi mở hộp ra, quả nhiên là mùi thơm của Sơn Tham.
Nhìn thấy Sơn Tham, Giang Khương thích vô cùng. Gần đây số lượng Giang Khương dùng Sơn Tham có tăng lên. Mắt thấy số lượng còn lại chỉ duy trì được một thời gian ngắn, hắn có chút lo lắng. Xem ra Dương Vân Dương rất chu đáo, ít nhất tặng cho hắn món quà mà hắn rất hài lòng.
Tiện tay cắn một miếng Sơn Tham, hắn nhờ quản gia đưa cái hộp đến phòng cho mình. Sau đó nhìn thời gian, thấy mới 3h30 chiều, liền đến thư phòng đọc sách.
Khi Giang Khương đến thư phòng, quản gia đã mang đến cho hắn một chén mao tiêm mà hắn rất thích. Sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài, để Giang Khương có thể yên tĩnh đọc sách. Điều này làm cho Giang Khương cảm thán vô cùng. Tuy cuộc sống như vậy hắn đã hưởng thụ qua, nhưng sự an dật như thế này làm cho hắn rất thích.
- Phu nhập hòa giả, tất tiên hữu kỳ.
Giang Khương đang tiện tay lật một quyển cổ thư, chợt nghe tiếng điện thoại di động vang lên. Giang Khương vốn tưởng rằng là Dương Vân Dương gọi về, cũng không xem qua màn hình, nhấn nút nghe ngay. Chợt nghe bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ hưng phấn:
- Giang Khương, anh đến Bắc Kinh rồi sao?
- Ơ!
Giang Khương sửng sốt, sau đó cười nói:
- Hiểu Hiểu, sao cô lại biết?
- Tại sao tôi lại không biết chứ? Hừ, tên vô lại anh đến Bắc Kinh cũng không nói cho tôi biết một tiếng.
Giọng nói của Phan Hiểu Hiểu có chút oán trách.
Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ:
- Ba của cô không cho tôi gọi điện thoại cho cô. Hơn nữa, không phải Phan Nghị nói rằng cô đang bị cấm túc sao? Tôi liên lụy cô như vậy, làm sao dám gọi điện thoại cho cô chứ?
- Hừ, tôi mặc kệ. Dù sao anh cũng đã đến Bắc Kinh rồi, anh phải mời tôi ăn cơm.
Phan Hiểu Hiểu hừ lạnh.
- Được rồi, tôi mời cô ăn cơm. Cô nói địa điểm đi.
Giang Khương nói.
- Không cần đâu, để tôi đến đón anh.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Khương có chút ngạc nhiên. Lần trước cha của cô là Phan Thiên Mục cấm không cho hắn liên lạc với Phan Hiểu Hiểu, lại còn cấm túc cô. Tại sao Phan Hiểu Hiểu lại có thể gọi điện thoại cho hắn? Hơn nữa hắn đến Bắc Kinh cũng chỉ mới có hai ngày, cũng không có liên lạc với ai, tại sao cô lại biết hắn đến Bắc Kinh?
Giang Khương thật ra có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao gặp được Phan Hiểu Hiểu thì biết rõ thôi.
Phan Hiểu Hiểu rất nhanh đã tới, chưa được một tiếng thì di động của Giang Khương đã vang lên.
Vừa mới ra cửa, Giang Khương liền nhìn thấy chiếc xe màu vàng quen thuộc. Mở cửa xe, nhìn Phan Hiểu Hiểu có chút gầy gò, Giang Khương không khỏi áy náy. Nếu không vì hắn, cô gái này sẽ không có bộ dạng như vậy.
- Tại sao nhìn anh còn trắng hơn so với trước kia vậy?
Phan Hiểu Hiểu mở to mắt nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự quái dị.
- Trắng hơn?
Giang Khương sờ mặt của mình, không nghĩ đến câu nói đầu tiên khi Phan Hiểu Hiểu gặp hắn lại là câu nói này.
- Đồ tiểu bạch kiểm.
Phan Hiểu Hiểu hừ một tiếng, sau đó giẫm chân ga, chiếc xe liền xông ra ngoài.
Nhìn Phan Hiểu Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn, Giang Khương mỉm cười xấu hổ. Hắn thật sự không nghĩ đến hắn lại trở thành tiểu bạch kiểm trong mắt của cô.
Nhưng Giang Khương cũng không có ý hỏi lại, im lặng một chút liền ngạc nhiên hỏi:
- À, không phải cô đang bị cha cô cấm túc sao? Tại sao cô lại biết tôi đến Yên Kinh?
Nghe Giang Khương hỏi, Phan Hiểu Hiểu quay sang nhìn Giang Khương một cái, gương mặt đỏ bừng, nói:
- Tôi cũng không biết, chỉ biết là mẹ tôi đột nhiên đưa điện thoại cho tôi, sau đó nói cho tôi biết anh đã đến Bắc Kinh.
- Ồ.
Nghe Phan Hiểu Hiểu nói, sắc mặt Giang Khương cũng có chút quái dị. Tại sao mẹ của Phan Hiểu Hiểu lại biết hắn đến Bắc Kinh? Hơn nữa còn đưa điện thoại cho cô?
Giang Khương mở to mắt, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên hắn cũng không phải người ngu, rất nhanh nghĩ ra được một vấn đề. Chuyện hắn đến Bắc Kinh, ngoại trừ Dương gia thì không ai biết. Đột nhiên Phan gia biết, hơn nữa còn có hành động cực kỳ quái lạ.
Như vậy chỉ có một khả năng.
Nghĩ đến đây, Giang Khương đột nhiên cười khổ. Chẳng lẽ Dương Vân Dương vì hắn mà gọi điện thoại cho Phan Thiên Mục?
- Không phải chứ? Đường đường là Phó trưởng phòng Ủy ban cải cách, lại vì mình mà kéo dây tơ hồng?