Thấy Giang Khương đã cướp máy ảnh đi, Tiểu La vội vàng muốn cướp trở về từ tay Giang Khương. Chẳng qua vừa mới tới gần Giang Khương, gã còn vừa vươn tay ra đã bị Giang Khương tiện tay đánh một chưởng, đẩy lui lại liên tục mấy bước, cuối cùng không ngờ kêu kinh hãi một tiếng, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
- Cậu, cậu...
Trương Nghĩa Long một bên thấy không ngờ Giang Khương ra tay, lúc này ngạc nhiên chỉ vào hắn, nhưng lại mãi không nói nên lời.
Sắc mặt phó viện trưởng Tần bên cạnh lúc này cũng sầm xuống, thật không ngờ ngay trước mặt mình, thằng ranh này lại dám ra tay với phóng viên, thậm chí còn đoạt máy ảnh của người ta, lập tức trừng mắt nhìn Giang Khương, nói:
- Dừng tay! Thầy thuốc Giang, cậu làm gì vậy? Còn có kỷ luật không? Mau trả máy ảnh lại cho phóng viên La...
Đối với lời nói của phó viện trưởng Tần, Giang Khương chỉ coi như không nghe thấy, chỉ đưa tay mở một bên máy ảnh, rút thẻ nhớ ra.
- Á... Anh... Anh muốn làm gì...
Tiểu La vừa ngã lăn giờ mới đứng lên khỏi mặt đất, nhìn Giang Khương lấy thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh, sắc mặt tái đi, kinh hãi kêu lên.
- Cậu... Cậu trả lại máy ảnh cho chúng tôi...
Trương Nghĩa Long một bên hiển nhiên cũng biết ảnh lưu lại trong thẻ nhớ. Nếu không có thẻ nhớ này, như vậy những ảnh chụp trước đó cũng không còn nữa. Hơn nữa cho dù cầm máy ảnh, lúc này cũng không thể chụp thêm được gì.
Giang Khương tiện tay đưa máy ảnh trong tay cho Tiểu La, nhưng trước mắt bao nhiêu người, ngón tay phát lực nhẹ một cái. Chỉ nghe răng răc một tiếng, thẻ nhớ kia liền bị bẻ làm hai. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
- Anh... Anh...
Tiểu La vừa nhận lại máy ảnh từ tay Giang Khương, nhìn thẻ nhớ vỡ đôi trong tay hắn, lúc này trợn mắt há mồm.
Trương Nghĩa Long phía sau giờ cũng lộ vẻ đau lòng. Đã không còn thẻ nhớ, máy ảnh này coi như chưa thể dùng ngay, mà ảnh chụp nơi này hiển nhiên cũng không còn nữa, còn phỏng vấn gì nữa? Cho dù là đăng báo cũng không có ảnh chụp, như vậy giá trị cũng giảm hẳn, hơn nữa khẳng định cấp trên không hài lòng.
- Viện trưởng Tần... Ông... Thầy giáo dưới quyền ông sao lại dã man thế? Người như vậy có thể làm giáo viên sao? Nhất định tôi sẽ viết thật chi tiết trong báo, nói không ngờ tố chất giáo viên nơi này lại như vậy, thảo nào gặp phải gièm pha...
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Giang Khương, Trương Nghĩa Long không dám tiến lên lý luận với Giang Khương, đành phải nổi giận, nói với phó viện trưởng Tần.
Bị Trương Nghĩa Long vặn hỏi một trận, mặt phó viện trưởng Tần lại càng lộ vẻ xấu hổ, nhìn về phía Giang Khương, giận dữ nói:
- Thầy thuốc Giang... Cậu làm gì vậy? Nói thế là sao? Tôi sẽ đình chỉ chức trợ giảng của cậu...
Đối với lời của phó viện trưởng Tần, dường như Giang Khương chẳng nghe thấy. Trong ánh mắt đau lòng của đám Trương Nghĩa Long, hắn đưa tay bẻ tiếp hai nửa tấm thẻ nhớ thành bốn, sau đó tiện tay vứt bỏ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn phó viện trưởng Tần, chậm rãi nói:
- Viện trưởng Tần... Ông thân là viện trưởng, chẳng lẽ không biết bảo vệ học trò của mình sao?
- Tôi đã nói, có chuyện gì có thể đi tìm tôi, đừng có đi tìm các cô ấy... Các cô ấy vẫn là sinh viên, chẳng lẽ ông không biết nói chuyện như vậy, không biết thật giả thế nào cũng đều tạo thành ảnh hưởng không tốt cho bọn họ sao?
Nói tới đây, Giang Khương nhìn về phía hai phóng viên, hai mắt lạnh lẽo, nói:
- Có chuyện gì có thể tìm tôi trò chuyện, nhất định tôi sẽ phối hợp, nhưng tuyệt đối không cho phép biên tạo lung tung, lại càng không cho phép nhắc tới tên sinh viên của tôi, cùng tất cả mọi khả năng của thế ảnh hưởng tới bọn họ...
Bị Giang Khương quát mắng một hồi, sắc mặt phó viện trưởng Tần lúc này lúc trắng lúc xanh. Nếu không phải bên kia đã đồng ý viết cho ông ta một bài phóng sự, làm gì có chuyện ông ta giúp người ngoài gây áp lực với người trong trường. Nhưng trước mắt bọn họ bị một thầy giáo cỏn con dạy dỗ, lại có nhiều sinh viên như vậy, còn có mặt hai phóng viên, thật sự khiến ông ta cảm thấy không nén nổi giận.
- Cậu... Giang Khương, cậu có nghe thấy không? Tôi sẽ đình chỉ chức vụ trợ giảng của cậu...
Phó viện trưởng Tần nổi giận nói. Đây cũng là thứ duy nhất ông ta có thể đem ra uy hiếp Giang Khương. Ngoài thứ này, một phó viện trưởng Tần như ông ta cũng chẳng làm gì nổi đối phương.
Nếu là giáo viên khác, làm như vậy còn có thể sợ đắc tội với lãnh đạo nào khác. Nhưng tên trước mắt này hầu như là một kẻ không chỗ dựa, chỉ tới dạy thay thầy giáo Hồ. Không làm nữa thì thôi... Cũng chẳng tổn thất chút nào. Có lẽ điểm kiêng dè duy nhất của đối phương chỉ là sẽ bị thầy giáo Hồ mắng. Chỉ hy vọng thằng nhãi này bị mình hù dọa, có thể biết điều một chút.
Chẳng qua dường như phó viện trưởng Tần lại phải thất vọng rồi. Đối diện với lời nói giận dữ của ông, lúc này Giang Khương hơi nhíu nhíu mày, nhìn phó viện trưởng Tần nói:
- Ông muốn dừng thì dừng là được. Chỉ cần gọi cho sư phụ một tôi tiếng là xong...
- Ấy...
Nghe thấy Giang Khương trả lời thiếu kiên nhẫn như thế, mặt phó viện trưởng Tần cứng đờ, ngây ra tại chỗ, sắc mặt hết xanh lại đỏ, không biết nói gì nữa.
Mà hai người phía Trương Nghĩa Long nhìn thầy Giang đối mặt với lãnh đạo vẫn chả coi vào đâu, lúc này cũng âm thầm cứng lưỡi. Hai người nhìn nhau, lúc này Trương Nghĩa Long nhìn mấy mảnh thẻ nhớ trên mặt đất, lại nuốt nuốt nước miếng rồi nhìn Giang Khương, yếu ớt nói:
- Cậu tưởng phá hỏng thẻ nhớ của chúng tôi thì chúng tôi sẽ không phỏng vấn nữa sao? Chúng tôi là phóng viên, nhất định sẽ viết tới cùng!
Nhìn Trương Nghĩa Long đang cố ra vẻ mạnh mẽ, Giang Khương hừ khẽ một tiếng, sau đó nói:
- Tôi không biết tại sao các người lại gióng trống khua chiêng dây vào chuyện này như vậy, nhưng tôi muốn nói cho các người biết, các người có thể viết bài, nhưng cấm không được bịa đặt. Nếu có một chút gì liên quan tới danh dự sinh viên của tôi, tôi dám cam đoan... Anh sẽ phải hối hận...
Nói tới đây, Giang Khương duỗi tay chỉ về phía Trương Nghĩa Long, lạnh nhạt nói:
- Cho dù anh có mục đích gì, hoặc phía sau anh là ai, nhưng anh phải rõ một việc, đó là có chuyện đừng có dễ dàng chọc vào tôi... Không có chuyện, lại càng chớ chọc vào tôi...
Lời này Giang Khương vừa nói ra, vốn Trương Nghĩa Long còn cố ra vẻ trấn tĩnh, lúc này sắc mặt trắng bệch. Vốn gã uốn lưỡi mấy lần, định nói mấy câu vớt vát thể diện nhưng lại bị Giang Khương lừ mắt lạnh lùng một cái:
- Được rồi... Các người có thể đi... Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa...
- Ớ...
Cảm nhận được vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt của Giang Khương, Trương Nghĩa Long co rụt cổ lại theo tiềm thức, chỉ cảm thấy cảm giác đáng sợ lần trước lại xuất hiện. Mình trước mặt thầy Giang này giống như chuột gặp mèo vậy.
Gã bị dọa tới mặt trắng bệch, lập tức không dám nói gì nữa, vội vàng dẫn Tiểu La rời đi.
Lúc này vẻ mặt Tiểu La đau khổ, vô cùng không nỡ nhìn mấy mảnh thẻ nhớ trên mặt đất, lại lén nhìn Giang Khương một cái, cũng không dám nói gì nữa, đuổi theo sát phía sau Trương Nghĩa Long.
- Ồ yeah...
Nhìn hai người xám xịt rời đi, đám sinh viên vây xem đột nhiên hoan hô, sau đó vỗ tay nhiệt liệt.
Mà Từ Thanh Linh đứng ở góc phòng giờ mặt đỏ hồng nhìn thân thể đứng đó, nguy nga cao ngất như một ngọn núi lớn, trong mắt đột nhiên thấy ươn ướt.
Lúc này, chỉ có phó viện trưởng Tần mặt xanh mét đứng đó, nhìn đám người hoan hô, tức tới mặt không còn là mặt, mũi chẳng phải mũi, đành phải giận dữ hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Khương một cái, không nói lời nào, xoay người rời đi.
Nhìn phó viện trưởng Tần nổi giận đùng đùng bỏ đi, Giang Khương nghĩ tới ai đó, nhíu nhíu mày, sau đỏ thở phào một tiếng. Phiền toái thật... Thật sự là phiền toái...
Quay đầu lại, gật đầu với đám sinh viên đang lộ vẻ kính nể và vỗ tay cổ vũ xong, Giang Khương lại cười cười gật đầu ra hiệu với Từ Thanh Linh đang đứng ở cửa phòng, ý bảo cô yên tâm, sau đó mới xoay người rời đi.
Xảy ra chuyện như vậy, thế lại càng cần xử lý nhanh một chút. Giang Khương cắn cắn khẽ môi, cười bất đắc dĩ. Hắn không hy vọng chuyện này tiếp tục phát triển, đồng thời cũng không muốn có nhiều ảnh hưởng xấu hơn xuất hiện. Ít nhất hắn cũng không muốn sư phụ lo lắng, càng không muốn khiến Từ Thanh Linh... Còn cả Lý Tiểu Vũ sợ hãi bởi chuyện này...
Nhìn bóng người cao ngất đang ngẩng đầu, chậm rãi rời đi, ánh mắt Từ Thanh Linh đứng ở cửa phòng dường như hơi ngây dại... Ba năm... Ba năm thật sự anh ấy đã trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất rồi...
Giang Khương chậm rãi đi tới, trong lòng lại nhanh chóng suy nghĩ. Đối với chuyện này, muốn xử lý cũng không phải quá khó, nhưng phải mượn nhờ lực lượng của người khác.
Mặc dù những người đó sẽ rất sẵn lòng giúp hắn, nhưng Giang Khương lại thật sự có cảm giác không quen. Chẳng qua cũng không còn cách nào khác... Lúc cần phải phiền người ta thì cũng vẫn phải nhờ thôi.
Cho nên thoáng trầm ngâm một chút, Giang Khương liền lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Mà nữ diễn viên chính trong sự kiện kia, Lý Tiểu Vũ lúc này cũng tương đối yên tĩnh. Sáng hôm nay cô vừa mới xem tấm ảnh và bài post kia.
Chỉ là đối mặt với ánh mắt lo lắng và tò mò của bạn học cùng đám bạn thân, cô cũng không nói gì thêm, trong lòng chỉ hơi chua xót. Cô biết chuyện trước kia của anh Nguyên và Từ Thanh Linh, nhưng khi thật sự chứng kiến tấm ảnh đó, cô cũng vẫn không ngờ.
Mặc dù biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cũng nín nhịn được nhưng hiện tại cô cũng không có tư cách đòi hỏi gì ở anh Nguyên, chỉ có thể chờ đợi...
Mang theo chút tâm tình u ám, quái dị, tỉnh tỉnh mê mê qua một ngày, tới tối, vừa học xong ba tiết học chiều, không ngờ cô lại nghe thấy chuyện này.
Nhìn diễn đàn thảo luận về việc thầy Giang đối mặt với hai phóng viên âm hiểm xảo trá ra sao, còn mạnh mẽ không cúi đầu trước lãnh đạo, ý cười trên mặt Lý Tiểu Vũ dần hiện lên.
Cho dù thế nào, anh Nguyên cũng vẫn tốt như vậy. Cho dù có phải anh ấy và Từ Thanh Linh có gì không, cho dù trong lòng anh ấy có mình không nhưng anh ấy vẫn là anh Nguyên của mình...
Lý Tiểu Vũ cười buông lỏng thì đột nhiên di động của cô đổ chuông.
Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, vẻ tươi cười trên mặt Lý Tiểu Vũ càng sáng lạn.
- Này.... Anh Nguyên... - Ừ... Tốt rồi, em không lo lắng, anh yên tâm đi. Anh cũng không cần lo cho em... Em không sao...