Cách đó không xa Kỳ Kỳ và Ngô Lượng đều sửng sờ nhìn hắn. Ngô Lượng đang bưng ly rượu lên mép chuẩn bị uống, kết quả quên đưa vào miệng, cái ly nghiêng đi, rượu đổ ra, chậm rãi nhỏ lên bàn mà cả hai người đều không hề phát hiện.
Hai người họ nhìn thấy rõ ràng, hai thanh niên Trương Nghĩa Quân đưa đến cản trước mặt Giang Khương, bị hai tay Giang Khương nhẹ nhàng đẩy hai cái đã bay đi. Tròng mắt của hai người suýt chút nữa rớt cả ra ngoài. Thằng nhãi như tên nhà quê trước mắt này dám động vào người của Trương Nghĩa Quân, hơn nữa còn động vào một cách dễ dàng thoải mái đến thế?
Hơn nữa cho dù là lúc hắn đối mặt với Trương Nghĩa Quân hình như cũng không hề sợ hãi.
Hai người này đều nhìn sửng, Hiểu Hiểu bên kia nhìn sang, chần chờ một chút, cũng kêu lên:
- Kỳ Kỳ, có đi không?
- A... đi đi...
Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng gọi thì sửng sốt, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ. Ban nãy ngay cả Hiểu Hiểu, La Lệ đều xông đến, còn mình thì núp sang một bên. Giờ khi Hiểu Hiểu đi vẫn còn nhớ đến mình. Kỳ Kỳ cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng đáp lời rồi cầm túi xách của mình chạy tới. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Lúc này, Trương Nghĩa Quân nghiến răng, ngay cả gân xanh trên cổ cũng nổi lên nhưng vẫn không thể cướp lại chiếc ghế trong tay Giang Khương.
Hai mắt gã bị chất cồn kích thích nên càng đỏ bừng, gã lập tức thả tay, đưa tay ra chụp một chai bia trên bàn bên cạnh, nghiến răng, “choảng” một tiếng đập vào mép bàn, đưa tay muốn đâm về phía Giang Khương.
Giang Khương nhìn chai bia sắc bén kia thì hơi nhíu mày. Đã hai ba năm rồi không ai dám dùng chai bia đâm mình. Tên lần trước làm vậy với mình lúc đó hình như bị gãy một cổ tay, cộng thêm rách lá lách đấy.
Trương Nghĩa Quân thấy chai bia mình đâm qua, đối phương không kịp né tránh thì trong mắt lộ ra tia hưng phấn và tàn nhẫn.
Có điều, trong nháy mắt nụ cười của gã liền cứng ngắc. Bởi vì có một bàn tay không biết nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay gã từ bao giờ. Mặc dù chỉ nhẹ nhàng giữ, nhưng lại giống như có một chiếc còng cố định chặt tay gã, khiến gã không thể nhúc nhích.
Trong lúc gã nghiến răng, tiếp tục cố sức đâm chai bia trong tay qua, gã cảm thấy bàn tay trên cổ tay mình dần cứng như kìm sắt, làm gã không kìm được mà rên lên.
- Buông tay...
Gã nghe thấy một âm thanh khe khẽ truyền vào trong tai mình, nhưng gã cảm thấy rất chói tai. Giống như một cây kim cứng đang đâm vào sự kiêu ngạo của gã, sự tự tôn của gã. Sâu thẳm trong lòng gã toát ra một tia oán độc và phẫn nộ.
Giang Khương lẳng lặng nhìn tên trước mắt, nhìn đôi mắt gã đang càng lúc càng đỏ lên, còn cả sát ý và sự tức giận cuồng bạo trong đôi mắt gã...
Trên mặt Giang Khương bắt đầu lộ ra tia trào phúng...
Cho dù anh có quyền thế chừng nào, nhưng khi nó tạm thời không phát huy được tác dụng, anh sẽ phát điên như vậy, đúng là tự mình gây mắt mặt mình mà.
Cho nên, Giang Khương không chút thương xót. Hắn nhìn tay trái của Trương Nghĩa Quân đang điên cuồng vươn ra định chụp một chai bia khác, tay hắn liền nhẹ nhàng siết chặt cổ tay Trương Nghĩa Quân.
- A...
Trương Nghĩa Quân lập tức kêu lên thảm thiết. Nửa chai bia trong tay gã rơi xuống. Tay trái cũng lập tức thu lại, ôm cổ tay phải kêu la thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Nghĩa Quân khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đám Phan Hiểu Hiểu kinh ngạc, Giang Khương không làm gì Trương Nghĩa Quân đấy chứ? Nếu Giang Khương thật sự làm gì Trương Nghĩa Quân này thì rắc rối lớn rồi.
Hai người Triệu Cương, Lý Cường vừa mới bò dậy từ mặt đất, nghe thấy tiếng kêu thảm của Trương Nghĩa Quân sắc mặt liền biến đổi. Hai người đồng loạt rống lên, đánh về phía Giang Khương.
Giang Khương đưa lưng về phía hai người, nghe thấy hai người sau lưng hét rống lên, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đồng thời hắn xoay người, đối mặt với hai tên thanh niên đang lao đến, đồng thời đưa Trương Nghĩa Quân đứng chắn trước người.
Hai người đang lao được nửa đường thấy Trương Nghĩa Quân chắn phía trước, cả hai lập tức cả kinh, vội vàng dừng lại.
- Mày đừng có làm bậy...
Người thanh niên tên Triệu Cương kia nhìn thấy Trương Nghĩa Quân bị khống chế chặt trước người Giang Khương, sắc mặt tái đi, lớn tiếng cảnh cáo.
Còn Trương Nghĩa Quân bị Giang Khương ném rồi vặn, cánh tay còn bị Giang Khương bẻ ngược ra sau, lúc này đang nhe răng nhếch miệng, đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn hai kẻ sợ ném chuột vở đồ trước mặt.
- Đám vô dụng...
Sau khi Trương Nghĩa Quân tức giận mắng một câu liền tức giận rú lên:
- Mày biết tao là ai không? Thả tao ra...
Giang Khương lãnh đạm cười một tiếng, nói:
- Tao không biết mày là ai, cũng không muốn biết mày là ai... chỉ có điều hôm nay ngại quá...
Dứt lời, Giang Khương cũng không thèm để ý đến gã nữa, chỉ nhìn hai tên thanh niên cản trước mặt nói:
- Được rồi... Nhường đường, tao không làm gì nó đâu!
Nghe Giang Khương nói vậy, Triệu Cương và Lý Cường mới thở phào nhẹ nhỏm, hai người nhìn nhau một cái sau đó chậm rãi nhường đường. Giờ họ chỉ cần đảm bảo sự an toàn của Trương công tử, còn những chuyện khác không nằm trong phạm vi lo lắng của họ.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là, bọn họ cực kỳ kiêng kỵ Giang Khương. Ban nãy tuy hai người cảm nhận được sự bất phàm của đối thủ này của mình, nhưng họ thật sự không ngờ, vừa giao thủ đã bị đối phương dễ dàng đánh bay đi.
Cho nên, giờ đối mặt với Giang Khương họ không chút tự tin. Chỉ cần đối phương không làm tổn thương Trương công tử, vậy thì mọi chuyện dễ nói rồi.
Trương Nghĩa Quân thấy hai người này thật sự tránh ra, vốn gã đang định chửi mắng, nhưng tay Giang Khương vừa khẽ dùng lực, gã liền đau đớn kêu lên, làm sao còn thốt nên lời nữa.
Lúc này đám Phan Hiểu Hiểu đứng cách đó không xa thấy Giang Khương đang kẹp lấy Trương Nghĩa Quân, sắc mặt đều hơi biến đổi. Có điều giờ còn cách nào khác chứ? Chứ có thể rời đây trước rồi tính.
Cả đám cùng ra ngoài, còn Triệu Cương và Lý Cường cũng đi sát theo sau họ, phía sau còn có cả một đám người xem náo nhiệt. Nên biết người thật sự dám động vào Trương Nghĩa Quân này không nhiều lắm, số lần náo nhiệt như thế này rất ít, không xem một chút uổng lắm.
Trong đám người này có cả Ngô Lượng. Y nhìn tình cảnh trước mắt, nhìn bộ dạng thoải mái của Giang Khương trong lòng thầm khiếp sợ. Người có thể đi cùng đám Phan Hiểu Hiểu chắc chắn không phải loại không đầu óc. Tên này dám làm vậy với Trương Nghĩa Quân, rốt cuộc thằng nhãi này ngốc thật, hay có chỗ dựa của mình? Lẽ nào sau lưng thằng nhãi này...
Giờ chính y cũng không hiểu được. Vì vũng nước Tứ Cửu thành này quá sâu. Cho dù từ nhỏ y lớn lên ở Tứ Cửu thành nhưng vẫn không thể tự tin có thể nắm rõ chi tiết của mọi người.
Ra đến cổng, Giang Khương cũng thoải mái buông tay, chậm rãi đi đến sau lưng mọi người.
Cuối cùng Trương Nghĩa Quân cũng được giải phóng. Sau khi gã thở phào nhẹ nhõm thì trong mắt lại lóe lên tia hung dữ. Gã lớn thế này rồi có bao giờ phải chịu thiệt như vậy. gã lập tức quay đầu lại lớn tiếng quát mắng:
- Hai thằng ngu các người... đánh chết hắn cho tôi...
Có điều gã vừa mới nói xong câu này, quay đầu lại, nhìn Giang Khương với ánh mắt oán hận. Gã thấy Giang Khương nghe thấy câu vừa rồi của gã liền chậm rãi dừng bước, xoay người lại, đang lẳng lặng nhìn gã, sau đó đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ gã.
Trương Nghĩa Quân chỉ nhìn Giang Khương một cái trong lòng bất giác ớn lạnh. Vì trong hai mắt Giang Khương lúc này dường như đang tản ra sát khí dày đặc khiến người ta sợ hãi.
Trong đầu Giang Khương lúc này cũng lóe lên một giọng chỉ thị...
- Phóng ra Thiên phú Mê Hoặc cấp 1...
Giang Khương chỉ liếc mắt nhìn Trương Nghĩa Quân, sau đó nhẹ nhàng chỉ ngón tay vào y, rồi chậm rãi xoay người đi, mỉm cười đi về phía đám Phan Hiểu Hiểu đang vô cùng căng thẳng.
Trương Nghĩa Quân bị Giang Khương nhìn vậy, sau đó lại bị chỉ một cái, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ sợ hãi, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Hai người Triệu Cương và Lý Cường vốn luôn nghe theo mệnh lệnh của gã lúc này vội vàng chạy đến đỡ Trương Nghĩa Quân dậy. Trong lòng họ thầm thở phào nhẹ nhỏm. Nếu thật sự bắt họ đi đối phó với người kia họ sẽ đổ mồ hôi. Hai người thật sự sẽ nghĩ đến cái chết, vì làm vậy chẳng phải tự đi tìm đường chết sao?
Còn Giang Khương lúc này trong lòng cũng buồn bực. Ban nãy cách hơi xa một chút, hắn dốc toàn lực khởi động một lần Mê Hoặc, vậy mà hắn vẫn bị ảnh hưởng bởi chất cồn trong người Trương Nghĩa Quân. Hắn đã uy hiếp Trương Nghĩa Quân một trận, nhưng năng lượng cũng tiêu hao mất hơn tám điểm, điều này khiến hắn vô cùng bực bội.
Nên biết từ sau khi đến đuôi thứ ba, muốn tích lũy một chút năng lượng đều khó hơn trước đây rất nhiều. Lần này tiêu hao mất tám điểm sao có thể khiến hắn không xót của được chứ.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Giang Khương còn tưởng hắn đang oán trách vì đã kết thù với Trương Nghĩa Quân, nhưng không hề biết hắn bực bội là vì chuyện này.
Có điều, mọi người cũng rất sửng sờ, thật sự không hiểu sao, Giang Khương chỉ chỉ Trương Nghĩa Quân một cái, vậy mà tên Trương Nghĩa Quân hoành hành khắp Tứ Cửu thành này lại bị dọa đến như vậy.
- Đi thôi đi thôi... thời gian không còn sớm nữa...
Giang Khương đi đến bên mọi người tùy tiện phất phất tay, nói.
- Ờ...
Tuy trong lòng mọi người tràn đầy nghi hoặc, nhưng giờ cũng thực sự đã nợ một món nhân tình, giờ không xảy ra chuyện gì lớn, có thể đi, dĩ nhiên không ai truy vấn gì nữa. Họ chỉ gật đầu rồi chia nhau lên xe.
Đám người vây xem nhìn mấy chiếc xe nhanh chóng rời đi liền nhìn sang Trương Nghĩa Quân sắc mặt đang trắng bệch, thần sắc có vẻ hoảng sợ đang được Triệu Cương và Lý Cường đỡ dậy kia. Trong lòng họ cũng tràn đầy nghi ngờ. Nhưng náo nhiệt đã hết rồi, họ sợ Trương Nghĩa Quân mất mặt thẹn quá thành giận cắn loạn người khác nên ai nấy đều vội vàng tản đi.
Chỉ có Ngô Lượng trong lòng tràn đầy nghi hoặc và rối rắm. Trong đầu y thỉnh thoảng lại hiện lên gương mặt vừa trẻ vừa lãnh đạm kia, trong lòng thầm nghĩ: “Tên nhãi này rốt cuộc có gốc gác như thế nào? Chẳng lẽ là con cháu ngoài giá thú của vị nào đó?”
Còn Trương Nghĩa Quân vừa được Triệu Cương và Lý Cường đỡ dậy, lúc này ánh mắt dần rõ ràng hơn, nhớ lại cảnh ban nãy, khuôn mặt bắt đầu lúc xanh lúc đỏ...