Trong nhà không có điện thoại, Giang Khương hiển nhiên biết lão gia tử đến quầy bán quà vặt trong thôn gọi điện thoại cho người bạn.
Không ngoài dự liệu, sau khi lão gia tử trở về liền cười hì hì bảo Giang Khương chuẩn bị hành lý, ngày mai lên đường.
Nhìn lão gia tử vội vàng cứ như muốn đuổi hắn đi gấp, Giang Khương cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn vừa mới về nhà được vài ngày, tại sao lão gia tử ngại hắn phiền, đuổi hắn như đuổi vịt vậy?
Nhưng nghiêm lệnh của lão gia tử, Giang Khương cũng không có biện pháp. Cũng may mà hắn cũng không có hành lý gì nhiều cần chuẩn bị, chỉ có hai bộ quần áo mới, một đôi giày, cộng thêm hai ngàn lão gia tử đưa cho.
Lại tiếp tục bị dày vò cả một đêm, sáng sớm hôm sau, Giang Khương mơ màng tỉnh lại.
Có chút lưu luyến nhìn cảnh vật quen thuộc trong sân, sau đó lại khẩn trương luyện tập Ngũ Cầm Hí, vừa tập vừa liếc nhìn hình xăm bên trái. Lúc này, hắn hoàn toàn có thể xác định, hình xăm trên cánh tay thật sự có liên quan đến Ngũ Cầm Hí.
Khi hắn luyện tập, hình xăm liền trở nên rõ ràng. Hơn nữa Giang Khương cũng chú ý đến một điểm, lần đầu tiên hắn nhìn thấy hình xăm và hình xăm lúc này dường như rõ ràng hơn một chút. Hơn nữa, hình dáng con mèo cũng có chút quái dị.
Một điểm rõ ràng nhất bây giờ chính là có thể nhìn thấy miệng con mèo khá nhọn, cái đuôi cũng to hơn mèo bình thường một chút. Ừ thì chỉ một chút, ít nhất Giang Khương tự cho là như vậy.
Ăn xong bữa sáng, dưới sự thúc giục của lão gia tử, hắn có chút không nỡ, từ biệt lão gia tử chuẩn bị lên đường.
- Này này, bảo bối của ông, Vân Giang cũng không xa mà. Nếu con nhớ gia gia, có thể về thăm gia gia một tháng một lần. Nếu gia gia không có việc, cũng có thể đến thăm con. Đi đi, đi đi. Nhớ, đừng làm gia gia mất mặt nhé.
Lão gia tử dặn dò hai câu, rồi giơ tay quơ quơ như muốn đuổi Giang Khương, sau đó nhanh chóng xoay người vào nhà.
Nhìn thân ảnh cố gắng đứng thẳng của lão gia tử biến mất trong nhà, trong lòng Giang Khương có chút ê ẩm. Mặc dù lão gia tử đuổi hắn như đuổi tà, nhưng hắn biết, lão gia tử không chừng đang nước mắt như mưa nhưng không muốn để hắn nhìn thấy.
Hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tâm trạng trong lòng, hắn hô to vào nhà một tiếng:
- Con đi đây. Nếu nhớ con, hãy gọi điện thoại cho con nhé.
Nói xong, Giang Khương lưng đeo balo bước nhanh ra ngoài.
Nghe được lời nói này, lão gia tử từ trong nhà bước ra. Sau khi nhìn thấy bóng lưng Giang Khương biến mất ngoài cổng, môi của ông liền run rẩy, sau đó quay người trở về phòng, chỉ là tấm lưng không còn thẳng nữa.
Thành phố Vân Giang tỉnh Sở Nam, Giang Khương cũng đi qua một vài lần. Ấn tượng duy nhất chính là ba năm trước đây, hắn ngồi xe lửa từ Vân Giang đi Tây Tạng. Còn lại trước đó thì hắn chẳng nhớ được điều gì.
Đối với việc đi Vân Giang, kỳ thật Giang Khương cũng không từ chối. Bởi vì hắn biết, cuối cùng thì hắn cũng phải rời cái thôn nhỏ đó mà thôi. Mỗi lần hắn tỉnh lại, trước mắt đều là vẻ mặt của Đội trưởng. Hắn biết Đội trưởng yêu mảnh đất này đến bao nhiêu. Cho dù bọn họ phiêu bạt bên ngoài, bôn ba chiến đấu không mệt mỏi. Thậm chí còn có thể mất đi tính mạng, nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn chấp niệm với mảnh đất này. Vì yêu nó, bọn họ cam nguyện làm hết thảy.
Thậm chí lần này cấp trên giao xuống một niệm vụ, lại không có bất cứ trợ giúp nào, một mình truy đuổi cái rương nhỏ đó ba năm, băng qua mấy lục địa, trên đường đi tổn thất không biết bao nhiêu nhân thủ, cho đến cuối cùng chỉ còn lại bốn người, nhưng cả đội đều không hối hận.
Cuối cùng, trải qua thiên tân vạn khổ hoàn thành nhiệm vụ, lại chết trong tay người một nhà.
Nhớ lại lời nói cuối cùng của đội trưởng, cùng với sự thống khổ và tuyệt vọng khi niềm tin bị sụp đổ, Giang Khương biết, mình không thể quên đi hết thảy, quên đi những gương mặt chảy máu nhưng không rơi lệ, đối mặt với khốn cảnh cũng không bỏ cuộc.
Mặc dù cuối cùng hắn vẫn chưa là thành viên chính thức, nhưng hắn biết mình phải có trách nhiệm lấy lại công đạo cho tất cả thành viên trong đội, không thể để cho tín niệm này của bọn họ bị sụp đổ, không thể để cho linh hồn của bọn họ tuyệt vọng phiêu lãng nơi đất khách quê người, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Hắn muốn một lời giải thích, một lời thừa nhận, còn có một chút máu để tế các chiến sĩ huynh đệ đã hy sinh.
Mặc dù làm chuyện này rất khó khăn, Giang Khương cũng không xác nhận được lực lượng mà hắn phải đối mặt khổng lồ đến cỡ nào. Thậm chí không biết mất bao nhiêu thời gian cùng trả giá ra sao, và kết quả sẽ là cái gì, nhưng Giang Khương biết, hắn phải làm. Nếu không, cả đời này hắn không thể thoát ra khỏi sự trói buộc của tâm linh.
Rời khỏi thôn nhỏ đến Vân Giang chính là bước đầu tiên của hắn. Chỉ có như vậy hắn mới có chút hy vọng tiến đến mục tiêu.
Trên đường di chuyển mất vài lần, tốn hết mấy tiếng, rốt cuộc giữa trưa Giang Khương đã đến Vân Giang.
Vân Giang trong ấn tượng của Giang Khương chỉ là một thành thị nửa mới nửa cũ, còn có một nhà ga tồi tàn rách nát.
Sau khi xuống bến xe, dựa theo địa chỉ mà lão gia tử đưa, Giang Khương gọi một chiếc xe đến chỗ cần đến. Dọc trên đường đi, Giang Khương mới phát hiện thành phố Vân Giang dường như không tệ, ít nhất hiện đại hơn so với thành phố Vân Giang cổ xưa trong trí nhớ của hắn ba năm trước.
Tuy không phồn hoa bằng đô thị quốc tế như Milan, nhưng cũng coi như ra dáng. Đường sá được quy hoạch không tệ. Hai bên đường trồng một hàng cây thẳng lối, khiến cho tâm trạng người nhìn cũng thoải mái hơn. Khi đi ngang qua nhà ga, Giang Khương cũng nhìn thấy nhà ga cũ nát xưa kia đã sớm thay đổi diện mạo rất nhiều.
Không thể không nói bến xe cách phòng khám của Hồ lão danh y khá xa. Đi hơn nửa giờ, xuyên qua gần hết thành phố mới tiến vào Hà Tây.
Nhìn cây cầu Vân Giang, Giang Khương có chút ngạc nhiên. Không phải đường Vân Các ở bên Hà Tây này chứ?
Giang Khương thở ra một hơi, sau đó dựa lưng vào ghế, trong lòng cười khổ một tiếng. Hắn không nghĩ đến, phòng khám bệnh của Hồ lão y sư lại nằm ở Hà Tây. Mà Hà Tây có một địa danh rất nổi tiếng, ngọn Kỳ Sơn, còn có thư viện Kỳ Sơn. Đương nhiên, quan trọng hơn, đại học Vân Giang nằm ở chỗ này.
Năm đó, Giang Khương và người nào đó cùng nhau báo danh, thuận lợi đậu vào trường đại học Đông Khương.
Hắn sờ mũi, cảm thấy nên hỏi một tiếng thì tốt hơn.
Cho nên liền quay sang hỏi lái xe:
- Xin hỏi phòng khám Khánh Khương cách trường đại học Đông Khương bao xa vậy?
Nghe câu hỏi này của Giang Khương, người lái xe lộ vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn Giang Khương một cái, sau đó nói:
- Anh bạn chưa từng đến phòng khám Đông Khương sao?
- Vâng.
Nhìn nét quái dị trên gương mặt tài xế, Giang Khương đột nhiên cảm thấy xấu hổ, đáp bừa một câu.
Nghe được câu trả lời của Giang Khương, người tài xế giống như hiểu ra, cười nói:
- Đường Vân Các nằm ngay đằng sau đại học Đông Khương, mà phòng khám Khánh Khương nằm đối diện cửa sau trường đại học Đông Khương, thế cậu nói có xa không?
- Nơi đó có rất nhiều mỹ nữ đấy. Nếu cậu đến đường Khánh Khương, sẽ có phúc được nhìn thấy. Trên đường Văn Các có rất nhiều cửa hàng, bên cạnh lại có những con hẻm nhỏ, trên cơ bản là đường tắt mà mấy cô mỹ nữ thích đi dạo nhất.
Người tài xế vừa nói vừa cười, liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, muốn nhìn xem bộ dạng hưng phấn của tiểu soái ca.
Nhưng khi gã liếc mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy gương mặt vốn bình tĩnh của tiểu soái ca, giờ lại trở nên u ám, hoàn toàn chẳng hưng phấn như đã nghĩ.
Nhìn bộ dạng của Giang Khương, trong lòng người tài xế có chút ngạc nhiên. Mấy đám thanh niên, tuy cũng tỏ ra bình tĩnh khi nghe mấy lời này, nhưng ánh mắt hưng phấn là không chạy đâu được. Tại sao chàng thanh niên trước mắt nghe thấy trường đại học Đông Khương giống như biến thành trường nam sinh vậy?
Hà Tây cũng không tính là lớn. Chưa được vài phút, Giang Khương cầm túi xách bước xuống xe. Nhìn bảng hiệu ghi phòng khám Khánh Khương trước mặt, rồi quay lại nhìn sang phía đối diện, thấy cổng trường đại học Đông Khương, sau đó liền cười khổ.
- Đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.
Giang Khương thở dài, sau đó quay đầu nhìn phòng khám Khánh Khương mà hắn sắp gắn bó.
Phòng khám Khánh Khương thật sự không nhỏ, chiếm bốn mặt phố. Phòng khám nằm ở mặt tiền thứ ba. Hai cửa bên cạnh đều được lắp kính thủy tinh dày, bên trên có ghi: Nội khoa, Ngoại khoa, Phụ khoa, Nhi khoa…Trung y, phòng thuốc, truyền dịch…
Bên trong sắp xếp một loạt giường truyền dịch và ghế ngồi. Có ba bốn y tá đang đi tới đi lui.
Mặt tiền chính dán hai chữ Dược phòng.
- Hồ lão danh y xem ra lăn lộn tốt hơn lão gia tử của mình nhiều. Một căn bốn mặt tiền đúng là không ít tiền.
Giang Khương sửa lại ba lô trên lưng, đang định bước vào, đột nhiên phía sau vọt đến bốn năm người, có nam có nữ. Trong đó có một người đang cõng trên lưng một người khác, vội vàng chạy vào bên trong.
- Hồ giáo sư, Hồ giáo sư, mau cứu người, mau…
Đám người hoảng loạn kêu to, sau đó liền nghe được bên trong có tiếng bước chân hỗn loạn.
Mũi ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, Giang Khương nheo mắt nhìn xuống mặt đất. Trên mặt đất vẫn còn để lại vết máu.
Vết máu này kéo dài từ cổng trường đại học Đông Khương đến tận phòng khám.
- Đại học Đông Khương quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhớ đến những người vừa nãy, dường như toàn là thanh thiếu niên, Giang Khương không khỏi cảm thán một tiếng. Đại học Đông Khương là trường đại học hàng đầu của Sở Nam, cũng thuộc top đầu trong toàn quốc, không biết đã bồi dưỡng ra biết bao nhân tài, chính là nơi mà học sinh tấp nập ghi danh.
Nhưng xem tình huống vừa rồi, Đại học Đông Khương không chỉ chú trọng học thuật, mà hành động cũng rất bưu hãn. Người bị thương trên mặt xanh tím, chân không ngừng chảy máu, chứng tỏ là đã đánh nhau, hơn nữa còn là người ra tay trước.
- Chỉ là tình hình không được tốt lắm.
Nhìn lượng máu nhỏ xuống không ít trên đường, còn có không khí ồn ào khẩn trương bên trong, Giang Khương thở ra một hơi.
Mặc dù Giang Khương không định bước vào trong, nhưng đứng bên ngoài phơi nắng cũng không phải là chuyện tốt. Tuy vừa qua khỏi Trung thu, nhưng ánh mặt trời vẫn còn chói chang lắm.
Bước vào phòng khám bệnh, lúc này ngoài cửa đã không còn ai, chỉ có hai người đang bận rộn, những người khác đều đã bị kéo vào bên trong.
Một giọng nói già nua từ bên trong vọng ra:
- Lý y sư đâu rồi?
- Hồ lão, Lý y sư đã ra ngoài mua thuốc rồi.
Một giọng nữ trẻ tuổi đáp lại.
- Đúng là không hút thuốc thì sẽ chết sao?
Thanh âm của ông cụ đó lại vang lên, sau đó im lặng, một hai giây sau mới lên tiếng:
- Gọi điện thoại bảo anh ta về, cầm theo băng vải và sa bố cầm máu, sau đó gọi điện thoại đến bệnh viện cho xe cứu thương đến cứu người.
Nghe giọng nói bên trong truyền ra, Giang Khương cau mày, sau đó bước đến.
Lúc này, năm sáu người đang đứng ngoài cửa, khẩn trương nhìn chung quanh. Một cô gái có vóc người rất đẹp, nghe được tiếng bước chân sau lưng, liền vui mừng quay lại, nhưng khi nhìn thấy người bước đến chỉ là một nam sinh tuổi tác không cách biệt mình lắm, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ thất vọng, sau đó quay đầu lại, khẩn trương nhìn vào trong phòng khám.
Nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt cô gái, Giang Khương cười khổ một tiếng. Hắn biết mình đã gây sự hiểu lầm cho cô gái, làm cho đối phương nghĩ rằng hắn là Lý y sư, nhưng Giang Khương cũng không dừng bước, đi thẳng đến cửa mới ngừng lại.
Lúc này, nữ sinh kia lại quay đầu lại nhìn Giang Khương, nhưng ánh mắt không có gì tốt, mà có chút khó chịu vì Giang Khương đến gần.
- Anh đây không phải đến xem náo nhiệt.
Nhìn gương mặt khó chịu của cô gái, Giang Khương thầm nói một câu, sau đó nghiêng đầu nhìn qua khe hở nhìn vào bên trong phòng khám và chữa bệnh.
Giang Khương liền nhìn thấy một lão y sư mái tóc hoa râm, một bác sĩ trẻ tuổi và một y tá đang bận rộn bên trong.
Còn người bị thương thì sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, máu trên đùi không ngừng chảy ra.