Liêu Long Căn ngồi cạnh đó thở dài, nói:
- Uy hiếp của bộ lạc Vu Sư cũng không phải chỉ có thế. Trước mắt chúng ta cũng chưa biết rõ ràng bố cục của Tuyệt y đường. Một khi thêm ảnh hưởng của bộ lạc Vu Sư... Như vậy lúc yêu tộc chính thức đột phá tới mặt đất, có bộ lạc Vu Sư trợ giúp, bọn họ sẽ đứng vững tại thế giới trên mặt đất rất đơn giản...
- Một khi để bọn họ xuất hiện trên mặt đất, đứng vững rồi, cũng rất có khả năng trở thành một thế lực to lớn vượt qua tất cả các chủng tộc hắc ám khác...
Lão y sư La Thiên Minh lúc này cũng cất tiếng:
- Căn cứ vào tư liệu tôi đã đọc, nếu thật sự để yêu tộc đứng vững trên mặt đất, như vậy... Ít nhất tương đường với mười hội nghị Huyết Tộc... Với ác cảm của bọn chúng với Nhân tộc chúng ta, đến lúc đó không chỉ là một trường đại họa với Thiên Y viện chúng ta, mà còn là đối với cả toàn bộ Nhân tộc!
- Nếu lại còn được bộ lạc Vu Sư trợ giúp... Như vậy xu thế của bọn họ đã không thể áp chế nổi...
Liêu Long Căn trầm giọng bổ sung:
- Mặt khác, uy hiếp của Tuyệt y đường cũng rất lớn... Trước mắt mặc dù chúng ta đã phá hủy mấy cứ điểm của Tuyệt y đường nhưng hiện tại còn chưa làm tổn thương gốc rễ của đối phương...
- Thậm chí chúng ta cũng không biết trong hai mươi mấy năm nay, Tuyệt y đường đã bố trí về phương diện này thế nào rồi...
- Nhưng từ sau khi thường ủy Giang phá hủy quân khu bố trí tại phía Tây Nam của Tuyệt y đường hai năm trước, chúng ta có thể do thám biết được, mưu đồ mà Lý Nguyên Bân bày ra tuyệt đối không nhỏ!
- Cho nên nhất định chúng ta phải cố hết sức đảm bảo không để yêu tộc lao ra khỏi mặt đất!
Nghe xong lời nói của mọi người, trong phòng họp dần dần trở nên trầm mặc. Tất cả mọi người đều hiểu yêu tộc có con đường bí mật thứ hai, muốn đi ra không khó... Nhưng chủ yếu là phải đảm bảo yêu tộc không thể đặt chân trên mặt đất.
Chỉ cần bọn chúng không thể đặt chân, như vậy hiển nhiên không dám đi ra...
Thấy mọi người trầm mặc, lúc này Chu Hạo Bình mới hít thật sâu một hơi, sau đó lên tiếng nói:
- Vốn dĩ tôi cũng không quá đồng ý việc Thường ủy hội cho phép Cổ Môn tiến vào Phong Động Long Sơn... Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy quyết định của Thường ủy hội là chính xác...
- Tình hình hiện tại thế này, với lực lượng của Thiên Y viện chúng ta đã không thể đảm bảo không xảy ra vấn đề rồi... Nếu như xảy ra vấn đề thật, như vậy chúng ta sẽ là tội nhân của Nhân tộc!
Nói đến đây, Chu Hạo Bình trầm giọng nói:
- Hiện tại tôi cảm thấy chúng ta phải liên kết và vận dụng tất cả lực lượng, áp chế hành động của yêu tộc!
Lời nói này của Chu Hạo Bình khiến mọi người đều gật đầu.
Lúc này Từ Khải Liễu mới cười khổ nói:
- Quả thật là như thế. Lúc đầu Giang Khương đưa ra yêu cầu này với tôi, tôi và Mộc Dương và lão Liêu cũng đã thảo luận nghiêm túc vấn đề này!
-Thực tế lúc ấy quả thật linh dược tồn kho trong viện không đủ... Hơn nữa Giang Khương cần quá nhiều linh dược. Quan hệ của hắn với vị Tôn sơn trưởng kia cũng luôn luôn không tồi lắm... Cho nên chúng ta mới đồng ý yêu cầu này của Giang Khương. Đồng thời... Cũng bởi là vì tình hình trước mắt, coi như chuẩn bị sẵn trước...
- Hiện tại xem ra quyết định này không sai chút nào. Ít nhất quả thực Tôn sơn trưởng của Cổ Môn đã cung cấp cho Giang Khương không ít linh dược... Mặt khác, xét tình hình trước mắt, vị Tôn sơn trưởng kia cũng rất coi trọng việc này, do đó cũng coi như không phí công vô ích!
- Giữa hai bên chúng tôi dù ngàn năm nay vẫn ở trạng thái đối lập nhưng với tình thế trước mắt, hai bên tạm thời đình chỉ đối lập, hợp tác ứng phó cũng không phải là chuyện không có khả năng...
- Cho nên tạm thời phương diện này do Giang Khương phụ trách giao tiếp với vị Tôn sơn trưởng kia là được, chúng ta sẽ không nhúng tay trực tiếp vào!
Nghe Từ Khải Liễu nói vậy, mọi người đều đã hiểu rõ, liếc nhau một cái liền chậm rãi gật đầu.
Đối với Cổ Môn, tất cả mọi người cũng vẫn rất kiêng dè. Dù sao hai bên giằng co cả ngàn năm rồi, nếu muốn đột nhiên hòa hoãn quan hệ, quả thật mọi người cũng hơi khó chấp nhận ngay... Có Giang Khương ra mặt xử lý, tất nhiên là quá tốt rồi.
Từ Khải Liễu hít khẽ một hơi, gật đầu nói:
- Trước mắt Giang Khương đang ở thế giới dưới lòng đất, không thể rời đi... Cho nên chúng ta cũng không cách nào hiểu rõ và xử lý hành động nhằm vào bộ lạc Vu Sư, chỉ có thể gia tăng giám sát với bên kia...
- Đồng thời chúng ta phải yêu cầu ban tình báo của ngoại viện tăng cường điều tra với Tuyệt y đường... Lại phải yêu cầu các vườn thuốc và dược sơn gia tăng tốc độ sản xuất linh dược...
Tại trụ sở Long Sơn trong thế giới dưới lòng đất, Giang Khương và Tôn Diệu Nguyệt, Hoàng Văn Hiên lúc này đang ngồi một chỗ, bàn bạc về tin tức vừa mới thu được.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Diệu Nguyệt lộ rõ vẻ nghiêm trọng:
- Cậu xác nhận bộ lạc Vu Sư sẽ đứng về phía yêu tộc sao?
- Đúng...
Giang Khương chậm rãi gật đầu nói:
- Trước kia bộ lạc Vu Sư đi theo thần thú, kỳ thực nguồn gốc lực lượng cũng là từ vị thú thần điện hạ kia... Cho nên hiện tại nếu có hoàng tộc của yêu tộc xuất hiện, tất nhiên bộ lạc Vu Sư sẽ trợ giúp đám yêu tộc đáng chết này trở lại thế gian!
- Mặc dù tôi cũng có lực ảnh hưởng tương đối lớn với bộ lạc Vu Sư nhưng hiện tại có đám yêu tộc này xuất hiện, bọn họ tuyệt đối sẽ đứng về phía yêu tộc!
Tôn Diệu Nguyệt gật đầu khẽ, từ tốn nói:
- Nhưng cho dù là bộ lạc Vu Sư ủng hộ yêu tộc thì cũng không cần lo lắng quá mức... Dù sao thì bộ lạc Vu Sư ở Châu Phi. Ra khỏi nơi đó, thực lực của bọn họ sẽ giảm mạnh...
Nghe thấy lời này của Tôn Diệu Nguyệt, Giang Khương cũng chỉ biết nở nụ cười khổ, lắc đầu nói:
- Thật ra cũng không phải như thế...
Giang Khương giải thích về chuyện dưới tác dụng của Thú Thần Bát, Vu sư của bộ lạc Vu Sư cũng có thể phát huy chiến lực cao nhất xong, Tôn Diệu Nguyệt cũng không nén nổi cười bất đắc dĩ:
- Tại sao lại có thể như vậy?
- Tôi cũng không biết sao lại thế... Ôi...
Giang Khương cười khổ thở dài, lắc đầu nói.
- Vậy tiếp theo cậu định làm gì?
Tôn Diệu Nguyệt nhìn về phía đại doanh yêu tộc vẫn lố nhố đầu người phía dưới.
Giang Khương nhún vai đáp:
- Cô không phát hiện ả hiện tại tôi ngày nào cũng phải liều mạng uống thuốc sao? Uống tới mức không ăn nổi cơm nữa đấy à!
- ....
Vẻ mặt Tôn Diệu Nguyệt đồng tình nhìn Giang Khương. Mỗi ngày uống thuốc ba bữa như thế, tuy rằng mùi vị không tồi nhưng ngày nào cũng uống, thế thì đúng là ngán bằng chết.
- Cậu uống thuốc như thế có thể giúp cái kia... Giải phong sao?
Tôn Diệu Nguyệt còn hơi hoài nghi nhìn Giang Khương, nói:
- Cậu không định mượn việc công để lo việc tư đấy chứ?
Giang Khương buồn bực lắc đầu nói:
- Thuốc này đều là tôi mượn cô, cũng không phải lấy danh nghĩa của viện, làm gì có chuyện lấy việc công để lo việc tư chứ?
- Nếu lấy công lo tư thì tôi cũng không phải ép mình điên cuồng uống thuốc mỗi ngày như vậy...
- Vậy đại khái còn khoảng bao lâu nữa cậu mới giải phong được?
Tôn Diệu Nguyệt hừ một tiếng nói:
- Nhiều linh dược như vậy, không sợ no bể bụng à!
- Nếu có đầy đủ linh dược thì chắc là nhanh thôi!
Giang Khương cười bất đắc dĩ, nói:
- Chẳng qua cô cũng biết rồi, linh dược còn chưa đủ!
- Còn chưa đủ? Tôi đã chuẩn bị cho cậu bốn phần siêu phẩm và mười hai phần linh dược thượng phẩm rồi... Cậu còn bảo chưa đủ?!
Tôn Diệu Nguyệt kinh ngạc nói.
- Đương nhiên là không đủ rồi... Đầu tiên tôi đã ăn trống cả viện chúng ta rồi... Cô cho rằng mười mấy phần linh dược này thật sự có thể giúp tôi hoàn thành hay sao?
Đối mặt với vẻ căm tức của Giang Khương, Tôn Diệu Nguyệt chỉ có thể thở dài, đáp:
- Được rồi được rồi... Cậu ăn trước đi. Không đủ thì tôi lại đi thương lượng với Lưu Phong... Chẳng qua cứ tiếp tục như vậy thì
chắc sản lượng linh dược trong hai ba mươi năm nữa của Thiên Y viện các người cũng phải đưa cho Cổ Môn chúng tôi hết thôi!
- Đã nói rõ rồi đấy, không được quỵt nợ!
- Không quỵt nợ... Tuyệt đối không quỵt nợ... Đến lúc đó nhất định trả đủ, nhất định trả đủ!
Giang Khương còn chưa kịp nói, Hoàng Văn Hiên bên cạnh thấy vị sơn trưởng đại nhân không ngờ còn có khả năng cho mượn linh dược, vội vàng vui vẻ ra mặt nói lời cam đoan.
- Phù...
Nhìn vị thành viên Viện ủy hội của Thiên Y viện này vui vẻ ra mặt như thế, Tôn Diệu Nguyệt cũng chỉ có thể thở dài. Hiện tại đã tới mức không còn để ý tới mặt mũi như vậy rồi, thật sự là quá đáng thương...
Những ngày tiếp theo, tình huống tiến công của yêu tộc giảm đi rất nhiều. Mà mọi người trong trụ sở của Thiên Y viện tại Long Sơn cũng mừng rỡ nhàn nhã. Dù sao tất cả mọi người đều đang vừa cần thời gain, vừa chờ Giang Khương giải phong cho Cửu Vĩ, lại vừa đợi bộ lạc Vu Sư có một câu trả lời thuyết phục.
Phía Giang Khương cơ bản ngồi ngày đều ngồi lỳ trong phòng, uống thuốc, tập luyện rồi ngủ...
Đương nhiên thật ra chuyện tập luyện cũng không đơn giản. Gần đầy mỗi ngày trừ việc luyện Ngũ Cầm Hí ra, hắn còn cố ý tìm hai vị lão tiên sinh ngoại viện ở trụ sở giúp mình luyện tay...
Rèn luyện được hai ngày, hai vị lão tiên sinh đều tỏ vẻ áp lực quá lớn...
Đầu tiên hai người còn có thể đấu khó phân thắng bại với vị thường ủy Giang này, thậm chí hơi chiếm thế thắng. Nhưng ngày thứ hai, hai người liền cảm thấy đánh tới đánh lui, không chiếm được chút thế thắng nào cả.
Đến ngày thứ ba, hai người liền bị đồng chí thường ủy Giang này áp bức mạnh.
Luyện vài ngày rồi, thấy hai vị lão tiên sinh chịu áp lực quá lớn, đám người Hoàng Văn Hiên đều lộ vẻ đồng tình, đương nhiên cũng lộ vẻ đầy mong đợi.
Chẳng qua hoàn hảo chính là ít nhất nói tới trước mắt, phía Thiên Y viện đối với hai người bọn họ cũng không thay đổi quá nhiều. Điều này khiến hai người thoáng an tâm không ít.
Mấy ngày này động tĩnh khi tu luyện của Giang Khương càng ngày càng lớn. Hư ảnh khổng lồ của Cửu Vĩ thỉnh thoảng lại thoáng hiện lên, hơn nữa dần dần có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Hư ảnh Cửu Vĩ càng chi tiết, thậm chí ánh mắt cũng bắt đầu càng ngày càng đỏ...
Chứng kiến cảnh này khiến trong lòng mọi người Thiên Y viện thoáng yên tâm hơn không ít.
Chẳng qua trong đại doanh của yêu tộc đối diện, đám người Sư Khung không cách nào yên ổn như vậy được.