Nhìn Lý Nguyên Bân giống như quen biết đã lâu với hai người kia, nghe trong lời nói, Lý Nguyên Bân vì một hiệp nghị nào đó mà không thể không trở lại phong động Long Sơn. Cảm nhận được không khí âm mưu nồng nặc, toàn bộ đội thám hiểm đều ngưng trọng.
Trong toàn bộ đội ngũ, trừ các cao thủ Tuyệt Y Đường là vẫn còn bình thường, các thành viên Thiên Y Viện đều âm trầm. Trước đó, tất cả mọi người đều đã được Giang Khương cảnh cáo, nhất định phải phòng ngừa Tuyệt Y Đường có âm mưu.
Bây giờ, rõ ràng Lý Nguyên Bân và hai yêu quái này có giao ước nào đó, thậm chí có thể nói là bị đối phương bức bách mới tiến vào phong động Long Sơn, tất cả đều nắm chặt trường đao trong tay, tùy thời khai chiến.
Dĩ nhiên, trong số các thành viên Thiên Y Viện vẫn có người ngoại lệ. Ngoại trừ Giang Khương đứng im tại chỗ, hai Đại vu sư đằng sau lưng hắn đều mở to mắt, hưng phấn nhìn chằm chằm hai quái nhân mặt thú hình người đằng trước, gương mặt gầy nhom đen thui hiện lên vẻ sùng kính.
Hai người này chính là bản sao thần thú trong thần điện của bọn họ. Hơn nữa, khí tức phát ra cũng rất giống với khí tức của thần thú. Mặc dù rất nhạt nhưng không thể nghi ngờ, hai người kia có quan hệ với thần thú.
Cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hai người, trong lòng Giang Khương lại càng căng thẳng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một khi bùng nổ, chỉ sợ sẽ trở mặt ngay.
- Hai người làm gì vậy?
Giang Khương dùng thổ ngữ nói chuyện với hai Đại vu sư.
- Sứ giả đại nhân, hai người kia có phải thần duệ không?
Draco run giọng nhìn về phía hai quái nhân, nói. Không hiểu tại sao sứ giả đại nhân chẳng những không cung kính thần duệ mà còn đầy cảnh giác.
- Đúng vậy, là thần duệ.
Giang Khương nhún vai, bất mãn nói:
- Nhưng bọn họ chỉ là hậu duệ tạp huyết, bị thần thú vứt bỏ. Biểu hiện này của hai người là gì? Các người nên nghiêm túc lại, đừng đánh mất uy nghiêm của thuộc hạ thần thú.
- A, vâng.
Bị Giang Khương quát lớn, hai đại Vu sư sửng sốt một chút rồi hoàn hồn lại.
- Hậu duệ tạp huyết? Bị Miện hạ vứt bỏ?
Hai vị Đại vu sư vội vàng điều chỉnh lại suy nghĩ.
Theo ý của sứ giả đại nhân, hắn đã sớm biết được sự tồn tại của thần duệ. Hơn nữa, những thần duệ này đều là hậu duệ tạp huyết của thần thú đại nhân, cho nên mới bị vứt bỏ bên trong thế giới dưới lòng đất.
- Tại sao lại như vậy? Miên hạ biến mất ngàn năm, vất vả lắm mới gặp được hai vị thần duệ, mặc dù chỉ là thần duệ tạp huyết, nhưng cũng là thần duệ, tại sao Miện hạ lại không thích?
Thế giới quan của hai vị Đại vu sư trong nháy mắt có chút hỗn loạn. Vốn còn tưởng rằng có thể tìm được hai vị thần duệ, ít nhất chứng minh Miên hạ không vứt bỏ người hầu bọn họ. Thậm chí còn tìm được tin tức lưu lại của thần thú đại nhân, từ đó tìm ra được tung tích của thần thú đại nhân.
Nhưng tại sao chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu?
Nếu là trước kia, hai người tuyệt đối không tùy tiện tin tưởng Giang Khương như vậy. Nhưng từ khi tiến vào thế giới phong động Long Sơn đến nay, tiếp xúc với tình huống tu luyện của sứ giả đại nhân, cảm nhận được khí tức thần thú bộc phát rất mạnh trên người sứ giả đại nhân, bọn họ mới nguyện tin tưởng Giang Khương hết lòng.
Bất kể như thế nào, vị sứ giả đại nhân này là hàng thiệt. Khi hắn tu luyện, trên người hắn ẩn giấu khí tức thần thú cổ xưa, còn mạnh hơn hai hậu duệ tạp huyết trước mặt nhiều.
Nhìn hai đại vu sư bị hắn giáo huấn, rốt cuộc không còn nhìn hai quái nhân kia bằng ánh mắt say mê nữa, Giang Khương mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn mang hai đại vu sư vào đây là để giúp đỡ, không phải để bọn họ trở mặt.
Nếu không, hai người này liên kết với hai thần duệ tạp huyết kia, cho dù hắn muốn khóc cũng không còn kịp. Nên biết rằng, nếu ở bên ngoài, hắn tuyệt đối giết cả hai dễ như trở bàn tay.
Nhưng trong thế giới phong động Long Sơn, bị đủ loại cản trở, một khi hai người này bạo phát, hắn lại không sử dụng năng lượng để thi triển các loại thiên phú, phỏng chừng sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất.
- Những người này là thuộc hạ của ngươi?
Lúc này, sau khi nói vài câu với Lý Nguyên Bân, Sư Mông đột nhiên chỉ tay vào đám người Giang Khương, trầm giọng hỏi.
Lý Nguyên Bân khẽ hừ một tiếng, sau đó lên tiếng:
- Bên trong chỉ có một phần nhỏ là người của ta, còn lại là của người trấn thủ.
- Người trấn thủ?
Sắc mặt Sư Mông hơi thay đổi, hung quang chợt lóe, nhưng rồi trở lại bình thường, nhìn Lý Nguyên Bân cười lạnh:
- Mấy năm qua, xem ra ngươi một chút cũng không thay đổi.
- Ban đầu ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Đại vương nhà ta, để ngươi ra ngoài. Xem ra, đám người trấn thủ này nhất định cũng bị ngươi gạt vào đây?
Sư Mông thương hại nhìn những người đằng trước, cười ha hả:
- Nếu không, tại sao bọn họ lại dám vào nơi này?
- Thuộc quyền Thiên Y Viện, cảnh giới.
Nghe hai người nói chuyện, Hoàng Văn Hiên tức giận quát to.
Nghe Hoàng Văn Hiên cảnh cáo, các thành viên Thiên Y Viện sớm đã có phòng bị lập tức tránh xa cao thủ Tuyệt Y Đường, nhanh chóng xếp trận hình cảnh giới.
Mười cao thủ Tuyệt Y Đường nhất thời không phản ứng kịp. Nửa canh giờ trước, mọi người còn sống chết có nhau, tại sao tình huống trong nháy mắt đã thay đổi?
Nhưng mười cao thủ cũng không dám chậm trễ, tập trung sau lưng Lý Nguyên Bân, bắt đầu phòng bị.
Nhìn biểu hiện của những người này, Giang Khương cũng thầm than. Lý Nguyên Bân tàng đủ sâu, thậm chí ngay cả thuộc hạ của ông ta cũng không biết ông ta có mục đích gì. Xem ra Lý Nguyên Bân đã sớm có chuẩn bị, lừa gạt luôn cả thuộc hạ của mình.
- Tất cả mọi người chuẩn bị rút lui.
Đến lúc này, rốt cuộc đã biết rõ Lý Nguyên Bân đúng là có cấu kết với thần duệ tạp huyết. Hơn nữa còn liên thủ đẩy bọn họ xuống hố. Giang Khương chỉ có thể nghiến răng, nhấn nút nghe, yêu cầu mọi người tạm thời rút lui.
Nếu chỉ có một mình hắn, hắn ngược lại không sợ, nhưng vẫn còn có hơn ba mươi tinh nhuệ của Thiên Y Viện. Nếu cao thủ Tuyệt Y Đường và đám hậu duệ tạp huyết này liên thủ với nhau, chỉ sợ tinh nhuệ của Thiên Y Viện sẽ hao tổn ở chỗ này mất.
Trước cứ rút lui, nếu có thể đến ngay cửa thung lũng, như vậy vừa công lại vừa thủ. Cộng thêm hắn chuẩn bị đột phá cực hạn, để Cửu Vĩ hồi phục, đến lúc đó hết thảy sẽ dễ nói. Muốn tiếp tục chạy về phía trước, nên quyết định tạm thời thối lui khỏi phong động Long Sơn, sau đó sẽ có kế hoạch sau.
Dĩ nhiên, quan trọng hơn là phải đảm bảo đủ người chạy ra khỏi thế giới phong động Long Sơn này, để cho nhóm người Từ Khải Liễu biết được nơi này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Chỉ cần Thiên Y Viện biết được hết thảy, đến lúc đó bất luận là Lý Nguyên Bân hay là thần duệ có âm mưu gì đi chăng nữa cũng không sợ.
- Này, đã đến đây rồi còn muốn chạy sao? Ngoan ngoãn ở lại cho ta.
Thấy thành viên Thiên Y Viện có ý định rút lui, Sư Mông cười lớn:
- Nếu đã có nhiều Nhân tộc như vậy, ta nghĩ Đại vương hẳn sẽ rất cao hứng, haha...
Dứt lời, chỉ thấy Sư Mông đột nhiên ngửa đầu rống lớn.
Các thành viên Thiên Y Viện vừa mới bày ra trận thế rút lui, sắc mặt biến đổi nhìn sau lưng.
Chỉ thấy sau lưng chậm rãi bước ra một đoàn ma thú, chẳng biết từ lúc nào đường lui của mọi người hoàn toàn bị cắt đứt.
Nhìn đoàn ma thú, các thành viên Thiên Y Viện không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sau đó quay đầu nhìn Giang Khương, chờ hắn ra lệnh.
Sắc mặt Giang Khương cũng có chút khó coi. Hắn ngược lại không nghĩ đến đối phương đã có chuẩn bị như vậy.
Nhìn hai thần duệ tạp huyết đang cười nhạt cùng với Lý Nguyên Bân đang trào phúng ở một bên, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe Lý Nguyên Bân nói:
- Giang Khương, đầu hàng đi.
- Bên trong thế giới phong động Long Sơn này, ngươi cũng biết tình huống đó. Các người trốn không thoát đâu.
- Phản tộc như ông mà cũng dám nói với tôi như vậy?
Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Lý Nguyên Bân tái xanh, ánh mắt lóe lên sự giận dữ, nhìn chằm chằm Giang Khương, biểu hiện muốn cắn người khác.
Nhưng Lý Nguyên Bân vẫn không bị lời nói của Giang Khương làm cho mất lý trí. Ông ta hít sâu hai cái, sự tức giận trong mắt dần dần tản đi, nhìn Giang Khương, lạnh giọng nói:
- Phản nghịch? Ai là phản nghịch? Tôi là tổ sư gia của cậu đấy. Nếu tôi là phản nghịch, vậy cậu cũng chính là phản nghịch.