La Thiên Minh hít một hơi thật sâu, nhìn Giang Khương, hỏi:
- Có nghiêm trọng như vậy không?
- Có.
Giang Khương gật đầu:
- Mặc dù cấm lệnh của tổ tiên không nói rõ, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường. Một đội cao thủ tinh nhuệ trong trạng thái phòng thủ cao nhất cũng không thể trở về, đó chính là khu vực mà tuyệt đối chúng ta không thể tùy tiện chạm vào.
- Lần này, y sư Lý Nguyên Bân lại nôn nóng như vậy, thậm chí còn dùng Tuyệt Y Đường để làm điều kiện đổi lấy thời gian ngắn nhất tiến vào động Long Sơn Phong. Điều này nói rõ ông ấy đang rất cấp bách. Một khi chúng ta dừng lại kế hoạch động Long Sơn Phong, nhất định phải chuẩn bị hết thảy tình huống ứng đối.
Nghe Giang Khương nói, mọi người lại hít một hơi khí lạnh. Mặc dù cảm thấy lời nói của Giang Khương có chút giật gân, nhưng không ai có thể phủ nhận. Chuẩn bị như vậy rất cần phải có.
Nhìn phản ứng của mọi người, Từ Khải Liễu gật đầu:
- Mọi người còn có ý kiến hoặc bổ sung gì nữa không?
Lại một bầu không khí im lặng. Tất cả đều khẽ gật đầu. Đối với tình huống trước mắt, cẩn thận một chút cũng tốt. Hơn nữa, Viện trưởng rõ ràng đã ủng hộ kế hoạch của Giang Khương. Trong tình huống không ai bổ sung, mọi người tất nhiên sẽ không có ý kiến.
- Được, truyền lệnh gọi ngoại viện vào đây.
Lý Nguyên Bân lẳng lặng nằm trên ghế, ánh mắt khép hờ, lộ ra thần sắc uể oải.
Lúc này, Giang Nguyệt Minh bên cạnh cũng không còn sự lạnh lùng như ngày thường, mặt đầy căng thẳng nhìn chằm chằm vào máy vi tính xách tay, dường như đang chờ gì đó.
Không bao lâu sau, Giang Nguyệt Minh giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên Bân, chậm rãi nói:
- Nhận được tin tức, vừa rồi có một chiếc trực thăng rời khỏi Thiên Y Viện, bên trên có khoảng bảy tám người.
Nghe xong, Lý Nguyên Bân chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vốn mờ đục lóe lên tia sắc lạnh, nói:
- Ừm, bảo người chú ý quan sát tình huống động Long Sơn Phong. Nếu có phát hiện, tùy thời báo cáo.
- Vâng.
Sau khi nói xong, Lý Nguyên Bân lại nhắm mắt lại, giống nhưng đang ngủ nhưng rồi lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- Anh của con không đúng rồi.
- Ơ?
Giang Nguyệt Minh ngẩn người, cau mày nói:
- Tổ sư gia, ý của người là…
- Mấy ngày qua, ta vẫn luốn chủ động nhắc lại chuyện cũ với cao tầng Thiên Y Viện, để bọn họ lơ là cảnh giác và kháng cự, vẫn luôn nghĩ rằng ta là thành viên cũ của Thiên Y Viện. Nhưng bây giờ, nhìn biện pháp ứng đối của bọn họ, lại còn có thể nhanh chóng đưa ra như thế, ta nghĩ ngoại trừ anh của con ra thì thật sự nghĩ không ra trong cái đám lão già bảo thủ tham lam đó, còn có ai có thể đưa ra phản ứng nhanh chóng và chính xác đến như vậy.
Nghe giọng nói lạnh lùng của Lý Nguyên Bân, Giang Nguyệt Minh cũng cau mày, ánh mắt hiện lên sự lo âu.
Mấy tiếng sau, Giang Nguyệt Minh một lần nữa báo cáo:
- Tổ sư gia, đối phương đúng là đã đến động Long Sơn Phong.
Lý Nguyên Bân nhẹ nhàng gật đầu một cái, giống như không có gì bất ngờ:
- Biết rồi. Phân phó mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
- Vâng.
Liên quan đến việc Tuyệt Y Đường rất có thể sẽ sáp nhập vào Thiên Y Viện, Hội Đồng Viện cũng không giấu diếm, rất nhanh đã lan khắp Thiên Y Viện.
Nhưng chuyện mở động Long Sơn Phong thì tạm thời giữ bí mật, cũng không có quá nhiều người biết chuyện này.
Cho nên, mặc dù Thiên Y Viện có chút náo động nho nhỏ, nhưng cũng không gây nên sóng gió gì nhiều. Cuộc sống bên trong Thiên Y Viện vẫn bình tĩnh như trước. Bởi vì tất cả thành viên Thiên Y Viện, bất luận là y sư cao cấp hay là y sĩ cấp thấp, đều không khỏi kiêu ngạo. Bọn họ vẫn cho là Tuyệt Y Đường vốn là từ Thiên Y Viện mà ra. Giờ thống nhất với Thiên Y Viện là chuyện đương nhiên.
Sau khi y sư La Thiên Minh bước ra từ nhà khách của viện, thoáng do dự một chút rồi bước đến khu biệt thự.
Đứng trước biệt thự của Giang Khương, ông nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt, Phan Hiểu Hiểu, Eve đang chơi với Tiểu Bảo trong vườn hoa.
Nhìn cậu bé chạy tới chạy lui như con khỉ con, gương mặt y sư La Thiên Minh hiện lên nụ cười ấm áp.
Bước nhanh vào vườn hoa, ông ngồi xổm xuống, đưa tay ra gọi:
- Tiểu Bảo.
- A, La gia gia.
Nghe La Thiên Minh kêu, Tiểu Bảo xoay người lại, sau đó chạy nhào vào lòng ông, cười rất to.
La Thiên Minh ôm Tiểu Bảo chơi đùa một chút, sau đó quay sang Tuyên Tử Nguyệt, hỏi:
- Tử Nguyệt, Giang Khương đâu?
- Giang Khương đang bế quan. Sư phụ tìm anh ấy có chuyện gì không?
Tuyên Tử Nguyệt thoáng chần chừ một chút, sau đó nói:
- Nếu có chuyện quan trọng, để con đi báo với anh ấy một tiếng. Anh ấy có dặn là, nếu trong ba ngày không có chuyện gì lớn thì đừng quấy rầy anh ấy. Anh ấy muốn chuyên tâm bế quan.
- Bế quan? Bế quan vào lúc này? Nó còn có tâm tư bế quan sao?
La Thiên Minh cau mày, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu, sau đó lắc đầu:
- Cũng không có chuyện gì lớn. Nếu nó đang bế quan, cũng không nên quấy rầy.
- Vâng.
Nghe La Thiên Minh nói không cần quấy rầy Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười gật đầu.
Chơi với Tiểu Bảo thêm một chút, La Thiên Minh lại bước đến phòng làm việc của Viện trưởng.
- Viện trưởng, tình huống của động Long Sơn Phong như thế nào rồi?
Giọng nói của La Thiên Minh rõ ràng có chút lo lắng.
- Không nhanh như vậy đâu. Bên trong động Long Sơn Phong hoàn toàn phong bế. Hơn nữa không khí rối loạn. Trước khi bọn họ ra ngoài, không có tin tức nào có thể truyền ra.
Nhìn biểu hiện lo âu của La Thiên Minh, Từ Khải Liễu mỉm cười trấn an:
Nói đến đây, La Thiên Minh không nhịn được khẽ hừ một tiếng, nói:
- Còn tiểu tử Giang Khương kia nữa, lúc này mà vẫn còn tâm tư bế quan.
- Sao, Giang Khương đang bế quan à?
Nghe La Thiên Minh nói, Từ Khải Liễu cũng cảm thấy ngạc nhiên.