Màn đêm càng lúc càng sâu, gió trên đảo nhỏ cũng càng lúc càng mạnh, thổi các cây xung quanh biệt thự phát ra tiếng phần phật rất lớn.
Trên ban công của căn biệt thự nhỏ trên đảo, một bóng người khỏe mạnh đứng sát mé ban công, hai tay chậm rãi chạm nhẹ vào gương mặt của mình.
Khi bàn tay chạm đến những hoa văn xù xì trên gương mặt cùng với hai cái răng nanh hai bên mép, ánh mắt màu đỏ của Lý Nguyên Bân lộ ra vẻ thống khổ và nôn nóng.
- Thời gian bạo phát cách nhau càng lúc càng ngắn. Thật không thể chờ đợi được, không thể chờ đợi được nữa.
Lý Nguyên Bân lẩm bẩm, ánh mắt màu đỏ lúc sáng lúc tối.
- A.
- A.
Khi ánh sáng màu đỏ trong mắt co rúc lại, Lý Nguyên Bân ngửa đầu phát ra tiếng gào thống khổ, cả người run rẩy. Không biết qua bao lâu lại lăn lộn trên mặt đất.
Lúc này, nếu có ai lại gần nhìn kỹ, có thể nhìn thấy bắp thịt đang căng cứng quanh thân Lý Nguyên Bân chậm rãi khô lại. Hình xăm trên làn da cũng dần dần biến mất đi.
Không biết qua bao lâu, Lý Nguyên Bân đã trở lại trạng thái bình thường. Ngay cả hai răng nanh nơi khóe miệng cũng thu lại, không còn dấu hiệu gì bất thường.
Hết thảy những điều này không có ai biết được.
Trong phòng làm việc của Viện trưởng Thiên Y Viện, người phụ trách ngoại viện chậm rãi bước vào phòng làm việc của Viện trưởng.
- À, lão Dư, ngồi chờ tôi một lát, để tôi xử lý xong đám văn kiện này đã.
Nhìn vị Chủ nhiệm ngoại viện bước vào, Từ Khải Liễu gật đầu một cái, cười nói.
- Vâng.
Khi không có người ngoài, Chủ nhiệm ngoại viện cũng không cung kính và chức cấp rõ ràng trước mặt Từ Khải Liễu. Mọi người đều biết thân là tổng phụ trách võ lực cho Thiên Y Viện, tất nhiên là người được Viện trưởng tín nhiệm. Cho nên, Chủ nhiệm ngoại viện Dư khi không có người khác cũng không cần cố ý cung kính.
Thư ký của Từ Khải Liễu cũng đã quen với tình huống này, có vẻ cung kính rót cho Chủ nhiệm Dư một ly Thanh Tâm Trà, sau đó thối lui khỏi phòng làm việc.
Sau khi xử lý văn kiện xong, Từ Khải Liễu đặt văn kiện sang một bên, đứng dậy bước đến ngồi xuống ghế salon, nhìn Chủ nhiệm Dư, cười nói:
- Lão Dư, tại sao hôm nay lại nhàn rỗi đến nơi này của tôi vậy?
Nói đến chính sự, gương mặt Chủ nhiệm Dư vốn đang mỉm cười liền nghiêm lại, hơi khom người, bày tỏ sự cung kính, chậm rãi nói:
- Cũng không có chuyện gì lớn, nhưng gần đây Ủy viên thường vụ Giang thông qua ngoại viện chúng tôi chú ý không ít chuyện. Tôi nghĩ cũng nên báo lại với bà một tiếng.
- Sao?
Nhìn biểu hiện nghiêm nghị của Chủ nhiệm Dư, nghe liên quan đến Giang Khương, Từ Khải Liễu sững sờ, hỏi:
- Chuyện gì? Tại sao phải cần đích thân ông đến đây?
- Ủy viên thường vụ Giang yêu cầu tổ tình báo của ngoại viện chú ý đến việc y sư La Thiên Minh đến đảo Nam và những sự kiện có liên quan. Hơn nữa còn bảo chúng tôi điều tra tất cả những tình huống liên lạc có liên quan đến y sư Lý Nguyên Bân. Ngoài ra, hai ngày trước còn bảo chúng tôi đến Vatican thăm dò cặn kẽ tình huống mấy năm gần đây của y sư Nguyên Bân.
Chủ nhiệm Dư chậm rãi nói:
- Cho nên, tôi nghĩ phải nên báo lại những điều này với bà một tiếng.
- Cái gì?
Từ Khải Liễu cau mày:
- Đây là Giang Khương yêu cầu điều tra?
- Đúng, đều là thư ký của cậu ấy thông báo.
Chủ nhiệm Dư gật đầu nói.
Từ Khải Liễu cũng gật đầu, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc, nói:
- Cậu ấy điều tra chuyện này để làm gì?
Một sự kiện đột nhiên xuất hiện, Từ Khải Liễu lại hỏi:
- Tại sao lại đi Vatican để điều tra Lý Nguyên Bân? Chẳng lẽ mấy năm qua Lý Nguyên Bân đều ở Vatican?
- Người của chúng tôi đã xác nhận, mấy năm gần đây đều có dấu vết Lý Nguyên Bân xuất hiện ở Vatican. Hơn nữa, căn cứ vào kết quả điều tra, y sư Nguyên Bân còn là một tín đồ rất thành kính.
Nói đến đây, sắc mặt Chủ nhiệm Dư có chút cổ quái.
Từ Khải Liễu tất nhiên biết được nguyên nhân tại sao Chủ nhiệm Dư lại có sắc mặt quái dị như vậy. Bởi vì người đã từng là bạn tốt kiêm đồng liêu này tuyệt đối không phải là người tín ngưỡng bất cứ tôn giáo nào. Mặc dù hai mươi năm không gặp, nhưng nhìn thế nào, Lý Nguyên Bân cũng không phải là người có tín ngưỡng thành kính.
Bất kể nói như thế nào, y sư Lý Nguyên Bân là người sáng lập và phụ trách Tuyệt Y Đường. Cho dù có tín ngưỡng đi chăng nữa, cũng không có khả năng vì cái này mà có liên quan đến giáo hội. Chẳng lẽ Tuyệt Y Đường có dính líu gì đến giáo hội sao?
Thấy Từ Khải Liễu nhìn mình, Chủ nhiệm Dư liền ý thức được vấn đề của Từ Khải Liễu là gì, vội vàng trả lời:
- Chúng tôi chẳng qua chỉ xác nhận được y sư Lý Nguyên Bân là một tín đồ rất thành kính, còn về phương diện giáo hội, hẳn cũng không biết thân phận chân chính của y sư Nguyên Bân. Hơn nữa Tuyệt Y Đường cũng không có bất kỳ phát hiện gì có liên quan đến giáo hội.
Nghe Chủ nhiệm Dư xác nhận, sự nghi ngờ trong mắt Từ Khải Liễu càng sâu hơn.
Thoáng trầm ngâm một chút, liền quay sang nhìn Chủ nhiệm Dư, nói:
- Được, tôi biết rồi. Những gì Giang Khương yêu cầu mọi người điều tra, mọi người cứ cẩn thận điều tra, mật thiết quan sát tình huống của Tuyệt Y Đường, sau đó cặn kẽ báo cáo lại cho cậu ấy.
- Vâng.
Nhìn Chủ nhiệm Dư bước ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt Từ Khải Liễu có chút phiền muộn, không nhịn được xoa huyệt Thái Dương của mình, lẩm bẩm:
- Hai người này rốt cuộc đang định làm gì?
Mấy ngày qua, hai vị đại lão của Thiên Y Viện đều vì hành động của Lý Nguyên Bân mà đau đầu. Còn Sơn Trường Đại Nhân cách ngoài ngàn dặm, sắc mặt cổ quái buông điện thoại trong tay xuống, nhìn hai đệ tử của mình, đột nhiên mỉm cười thật tươi.
Hai tiểu mỹ nữ đang ngồi pha trà, dường như cảm nhận được ánh mắt cổ quái của sư phụ đại nhân, chân mày cau lại.