- Ồ, Diêu lão đệ, không phải cậu đi cùng với Ủy viên thường vụ Giang đến tỉnh Nam sao? Tại sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?
Phó trưởng ban ban Tài vụ tiếp điện thoại, lập tức cười ha hả, khách khí nói. Đối với vị thư ký của tân Ủy viên thường vụ này, Phó trưởng ban Trương vẫn rất thân cận.
Nếu là ngày thường, Diêu Nhất Minh nhất định sẽ bông đùa với đối phương vài câu, nhưng lúc này không có thời gian, liền trầm giọng nói:
- Trưởng ban Trương, bây giờ tôi xin chuyển đạt mệnh lệnh của Ủy viên thường vụ Giang, xin xác nhận lại.
Nghe giọng nói nghiêm túc của Diêu Nhất Minh, Phó trưởng ban Trương không dám thờ ơ, vội vàng đáp lại:
- Cứ nói.
- Ủy viên thường vụ Giang yêu cầu ban Tài vụ lập tức thu mua một tập đoàn có tên là Thiên Kim.
Diêu Nhất Minh trực tiếp vào thẳng vấn đề.
- Thu mua công ty? Tập đoàn Thiên Kim?
Phó trưởng ban Trương ngẩn người, thật sự không hiểu tại sao Giang Khương lại muốn thu mua một tập đoàn như thế, nhưng có thể ngồi vào vị trí Phó trưởng ban ban Tài vụ, Phó trưởng ban Trương tất nhiên không phải người ngu, chỉ thoáng trầm ngâm một chút, liền hỏi:
- Xin hỏi phương thức thu mua là gì?
- Cưỡng ép thu mua, tận lực hoàn thành.
Diêu Nhất Minh đơn giản nói một câu. Y biết Phó Trưởng ban Trương chắc chắn sẽ hiểu.
- Được, tôi đã biết.
Quả nhiên Phó Trưởng ban Trương nghe xong, lập tức hiểu được ý của Diêu Nhất Minh.
Hoàng đại thiếu vẻ mặt đầy trào phúng, đang định lên tiếng châm chọc, sau khi nghe Diêu Nhất Minh gọi điện thoại, giọng nói nghiêm túc, trong lòng không khỏi kinh nghi, nhưng y vẫn kiên trì cho rằng điều đó là không thể nào.
Đường đường là tập đoàn Thiên Kim, được đưa ra thị trường chứng khoán, một trong ba mươi doanh nghiệp hàng đầu Trung Quốc, làm sao có chuyện bị người ta tùy tiện thu mua được? Trong nước làm gì có tập đoàn nào có năng lực như thế? Nói mua liền mua, chẳng khác nào mua một chiếc xe? Điều này sao có thể?
Ngay cả sắc mặt của chủ nhiệm Dương cũng không khỏi hiện lên sự nghi ngờ. Vốn y cho rằng đối phương có chút lai lịch nhưng bây giờ đối phương nói như vậy, y ngược lại không dám khẳng định. Y cũng biết tập đoàn Thiên Kim là doanh nghiệp như thế nào, sao có thể nói mua liền mua?
- Trưởng ban ban Tài vụ đã xác nhận, sẽ tiến hành thu mua. Dự trù khoảng mười phút sẽ chèn ép cổ phiếu của đối phương, trong vòng ba ngày sẽ hoàn thành thu mua.
Diêu Nhất Minh gọi điện thoại cho Phó trưởng ban Trương xong, liền báo cáo lại Giang Khương.
Không đợi Giang Khương lên tiếng, Hoàng đại thiếu đột nhiên phá lên cười, nhìn Chủ nhiệm Dương bên cạnh, nói:
- Chủ nhiệm Dương, đám người này dám lừa gạt người ta như vậy? Thiếu chút nữa bị bị bọn họ lừa rồi.
Trong lòng Chủ nhiệm Dương cũng cảm thấy kinh nghi. Đối phương nhìn không giống loại người lừa gạt, nhưng lời nói này không khỏi quá khoác lác, không nhịn được lại nhìn về phía đám người đối diện, chỉ thấy sắc mặt của những người từ nãy đến giờ không lên tiếng hoàn toàn lãnh đạm, ánh mắt mơ hồ còn có sự thương hại nhìn Hoàng đại thiếu.
Điều này càng khiến cho Chủ nhiệm Dương giật mình. Trong lúc y đang định nói vài câu dò xét, điện thoại di động liền vang lên.
Thấy có cơ hội xuống đài, Chủ nhiệm Dương liền rút điện thoại ra, nhìn số gọi đến trên màn hình, sắc mặt hơi đổi, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại.
- Tỉnh trưởng.
Nghe Chủ nhiệm Dương gọi, Hoàng đại thiếu liền ngừng nói, không dám quấy rối cuộc trò chuyện.
Chủ nhiệm Dương nói điện thoại với Tỉnh trưởng Dư vài câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay sang nhìn Giang Khương, sau đó thấp giọng nói với bên kia vài câu rồi che ống nghe, quay sang nhìn Giang Khương, vẻ mặt đầy cung kính:
- Xin hỏi, anh là Thượng tá Giang Khương?
- Đúng.
Giang Khương khẽ cau mày, gật đầu một cái.
Thấy Giang Khương gật đầu, ánh mắt Chủ nhiệm Dương sáng lên, vội vàng trả lời với bên kia:
- Tỉnh trưởng, Thượng tá Giang đúng là đang ở đây.
- Vâng, vâng, tôi sẽ bảo anh ấy chờ ngài ở đây.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Chủ nhiệm Dương không còn sự hoài nghi nữa, mặt đầy kính cẩn nhìn Giang Khương, cung kính nói:
- Thượng tá Giang Khương, Tỉnh trưởng Dư biết anh quay về, nói lập tức đến gặp anh ngay.
- Ngay bây giờ?
Giang Khương cau mày. Hắn không nghĩ đến Dư Tân Cương lại biết hắn trở về Vân Giang, lập tức hỏi Diêu Nhất Minh:
- Nhất Minh, vé máy bay mấy giờ bay?
Diêu Nhất Minh nhìn đồng hồ, nói:
- Một tiếng rưỡi sau sẽ cất cánh.
- Ừm.
Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn Chủ nhiệm Dương, nói:
- Anh nói cho Dư Tân Cương biết, một tiếng sau tôi phải đi rồi, bảo ông ấy tranh thủ đến. Tôi chỉ có mười phút cho ông ấy thôi.
- Vâng, vâng, xin Thượng tá Giang chờ cho một chút, Tỉnh trưởng nhất định sẽ đến ngay.
Nghe Giang Khương nói xong, Chủ nhiệm Dương đã đổ đầy mồ hôi trán.
Vốn y nghe Tỉnh trưởng Dư nói muốn đến gặp vị Thượng tá Giang này, dường như cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ. Với thân phận của hắn, Tỉnh trưởng đến gặp cũng là chuyện bình thường. Tuy nói đích thân đến thì có chút quá mức thân cận, nhưng không nghĩ đến, Thượng tá Giang Khương lại nói thẳng một tiếng sau sẽ đi.
Ý của hắn là hắn đang rất bận, nếu Tỉnh trưởng muốn gặp hắn thì tranh thủ qua đây, hắn không chờ.
Đột nhiên y liền nhớ đến những lời lúc đầu mà Giang Khương đã nói, cùng với thái độ mà hắn biểu hiện ra. Vốn y chỉ cho là, cho dù Giang Khương có chút tên tuổi ở trong nước, nhưng đó cũng chỉ là mặt nổi, cũng chỉ là một Thượng tá cỏn con. Cho dù là Tỉnh trưởng đến gặp, chẳng qua làm màu chút thôi.
Nhưng bây giờ, y đột nhiên ý thức được Thượng tá Giang Khương chỉ sợ không đơn giản như y đã nghĩ. Hắn nói muốn thu mua tập đoàn Thiên Kim, đồng thời còn nói cho dù Tỉnh trưởng có ở trước mặt hắn cũng không dám lớn tiếng nói chuyện chỉ sợ là thật.
Nếu không, ai dám nói chỉ dành cho Tỉnh trưởng Dư mười phút. Chỉ sợ chỉ có mấy vị đại lão ở Bắc Kinh mới có tư cách nói câu này.
Hoàng đại thiếu nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt đang trào phúng liền biến mất, chỉ còn lại sự kinh ngạc và miệng há to, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Lúc này, gã đã ý thức được điều gì đó trong biểu hiện và lời nói của Chủ nhiệm Dương. Mặc dù Hoàng đại thiếu tự đại nhưng không hề ngu xuẩn.
Nhớ đến vừa rồi Giang Khương nói muốn thu mua tập đoàn Thiên Kim, trong lòng liền phát hoảng. Không ai có thể thu mua tập đoàn Thiên Kim, trừ phi là giá cổ phiếu của tập đoàn bị đả kích. Có như vậy các thành viên Ban Giám đốc tập đoàn mới thả cổ phần trong tay cho người khác thu mua.
Một khi xuất hiện tình huống như vậy, cho dù ban lãnh đạo có bối cảnh mạnh cũng sẽ gặp phải tổn thất thảm trọng.
Nghĩ đến đây, Hoàng đại thiếu không còn tâm tư ở đây nữa, xanh cả mặt bước ra khỏi phòng bệnh. Gã cần xác nhận chuyện này với gia tộc của mình, tìm hiểu xem trên thị trường chứng khoán có phát sinh điều gì bất thường không.
Lúc này cũng chẳng ai ngăn cản Hoàng đại thiếu rời đi, chỉ có người đàn ông đeo mắt kính mặt mày tái ngắt theo sát đại thiếu nhà mình đi ra ngoài. Nếu tập đoàn Thiên Kim xảy ra vấn đề, là người phụ trách hạng mục này, y cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Nhìn hai người rời đi, Chủ nhiệm Dương cũng không dám có bất kỳ động tác nào, nhưng trong lòng lại âm thầm than thở. Vị Hoàng đại thiếu này chỉ sợ đã mang lại đại họa cho tập đoàn Thiên Kim rồi. Cho dù không xảy ra chuyện lớn, tập đoàn Thiên Kim cũng phải thương gân động cốt.
- Sư mẫu yên tâm đi, phòng khám sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra, cứ gọi điện thoại cho con nhé.
Sau khi trấn an sư mẫu một chút, Giang Khương mới cùng với Chủ nhiệm Dương rời khỏi phòng bệnh. Nếu Dư Tân Cương muốn đến, tất nhiên không thể gặp đối phương trong phòng bệnh được. Phòng họp nhỏ của bệnh viện số 1 cũng không tệ lắm.
Sắc mặt Hoàng đại thiếu trắng bệch đứng ngay tại chỗ, đầu óc hỗn loạn. Gã dù gì cũng là thạc sĩ quản lý kinh doanh, biết rõ chuyện này đại diện cho cái gì.
Trong tình huống không hề có sự chuẩn bị, chỉ trong mười phút đã tập trung được mấy chục triệu đô la tiền vốn, điều này không phải nói muốn làm là làm được, chỉ có thể đối phương có được số tiền tích trữ còn nhiều hơn số tiền này. Hơn nữa còn không phải là thông qua trao đổi cổ phiếu mà hoàn toàn bằng tiền mặt.
Một người có thể tích lũy được mấy chục triệu đô la tiền mặt, hơn nữa bây giờ chỉ là thu mua số cổ phiếu rải rác của tập đoàn Thiên Kim mà thôi, như vậy đối phương chắc chắn sẽ còn nhiều vốn hơn. Có thể dự đoán, chỉ cần có người đem cổ phiếu trong tay bắn ra ngoài, nhất định sẽ bị đối phương nhanh chóng mua vào.