- Chào Viện trưởng, chào La y sư.
Trên đường đi, mọi người gặp phải rất nhiều y sĩ cấp thấp của Thiên Y Viện, đều có chút ngạc nhiên nhìn Viện trưởng và La y sư đi cùng với y sư Lý Nguyên Bân. Nhưng bọn họ dĩ nhiên là không nhận ra Lý Nguyên Bân là ai, chỉ cung kính hỏi thăm hai vị thành viên Hội Đồng Viện mà thôi.
Nhìn những nhóm y sĩ đi ngang, cung kính chào hỏi hai người bên cạnh mình, ánh mắt y sư Lý Nguyên Bân hiện lên ánh sáng lạnh. Từ Khải Liễu và La Thiên Minh tất nhiên là không chú ý đến ánh mắt này, chỉ mơ hồ cảm nhận được trên người Lý Nguyên Bân dường như có khí tức chập chờn.
- Haha, dưới sự quản lý của Viện trưởng Từ, Thiên Y Viện vẫn phát triển như năm đó.
Lý Nguyên Bân cười nói.
Từ Khải Liễu mỉm cười:
- Lời này của Nguyên Bân đã quá khen rồi. Anh cũng biết trong viện có hệ thống bồi dưỡng hơn trăm ngàn năm qua. Hậu bối như chúng ta cũng chỉ sửa đổi lại một chút mà thôi. Tôi làm Viện trưởng, bất quá chỉ là thuận theo tự nhiên, nào có công lao gì chứ.
- Viện trưởng Từ quá khiêm tốn rồi. Tuy nói Thiên Y Viện có hệ thống giáo dục truyền lại từ ngàn năm, nhưng bà thân là Viện trưởng, tất nhiên không thể phủ nhận công lao rồi.
Lý Nguyên Bân cười nói:
- Nếu đổi lại là tôi, cũng chưa nhất định sẽ có được cảnh tượng như ngày hôm nay.
Nghe Lý Nguyên Bân nói, Từ Khải Liễu và La Thiên Minh cũng lơ đãng nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên sự lo lắng.
Các thành viên cấp thấp đi ngang qua, dĩ nhiên là không phát hiện được khí tức khó diễn tả bằng lời này của các vị đại lão, nhưng khi đi ngang qua hai người thanh niên đằng sau, liền sửng sốt một chút, vội vàng chào hỏi:
- Chào Thường ủy Giang.
- Chào hai người...
Nhìn hai nữ y sĩ thực tập mặt đỏ bừng chào hỏi Giang Khương, sau đó giật mình giống như nai con, nở nụ cười trong như chuông bạc rồi bỏ chạy thật nhanh.
Giang Nguyệt Minh mỉm cười cổ quái, nhìn anh trai của mình, hớn hở nói:
- Chậc chậc, Thường ủy Giang. Ai chà, đúng là giỏi, thật khiến cho người ta phải hâm mộ.
- Được rồi, được rồi.
Nhìn lão đệ đang chế nhạo, Giang Khương có chút nhức đầu, sau đó thở dài nói:
- Hâm mộ cái đầu em đấy. Chẳng lẽ tiểu cô nương ở Tuyệt Y Đường còn ít sao?
- Nhiều thì có nhiều, nhưng không có mấy ai dám ném ánh mắt quyến rũ với em đâu.
Giang Nguyệt Minh đắc ý nói.
- Sao?
Giang Khương quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, quan sát trên dưới, sau đó nói:
- Không thể nào? Chẳng lẽ em...
Nhìn ánh mắt có ý vị đặc biệt của anh trai, sắc mặt Giang Nguyệt Minh tối sầm, hừ một tiếng, nói:
- Đừng có mà nghĩ bậy. Là do hình tượng của em ở Tuyệt Y Đường tương đối lãnh khốc thôi.
- Lãnh khốc?
Nghe xong, Giang Khương bật cười:
- Đẹp trai lại lạnh lùng, không phải càng khiến cho người ta phải thích sao?
- Anh...
Nghe anh trai nhạo báng, Giang Nguyệt Minh thật sự hết ý kiến, rốt cuộc không dây dưa chủ đề này nữa, vội vàng nói:
- Cái đó, tổ sư gia muốn quay về động Long Sơn Phong, cho đến bây giờ cha cũng không rõ lý do tại sao.
- Không rõ lý do?
Giang Khương cau mày, ánh mắt lóe lên sự ngưng trọng, nói:
- Một chút ý tưởng ông cũng không có?
- Không, dựa theo cách nói của cha, mặc dù có rất nhiều vật lạ bên trong động Long Sơn phong, nhưng không đến mức phải khiến cho tổ sư gia mạo hiểm.
Giang Nguyệt Minh cũng cảm thấy nghi ngờ.
Giang Khương chậm rãi gật đầu, đưa mắt nhìn theo mấy cái bóng người, cau mày nói:
- Vậy trước hãy chờ xem.
Bữa tiệc buổi trưa vẫn rất náo nhiệt. Ở nhà ăn mở một bữa tiệc lớn. Các vị ủy viên Hội Đồng Viện đều đến đông đủ, cộng thêm hai vị khách, một bàn dài mười lăm người.
Thiên Y Viện cố ý đặt những món đặc sản của viện, khiến cho Lý Nguyên Bân có thể hoài niệm, cũng như cởi mở hơn, làm cho các thành viên của Thiên Y Viện cũng yên tâm không ít. Nhưng đối với việc uống rượu, Lý Nguyên Bân lại rất hạn chế, chỉ uống một ly nhỏ, sau đó kiên trì khước từ, khiến cho mọi người có chút tiếc nuối.
Đặc biệt là La Thiên Minh. Ông quả thật rất tiếc. Năm đó tửu lượng của Lý Nguyên Bân rất cao, có thể nói ba lít không ngã, không nghĩ đến hai mươi mấy năm không gặp, bạn tốt lại tiết chế nhiều như thế.
Nhưng đối với việc y sư Lý Nguyên Bân hạn chế uống rượu, mọi người cũng thông cảm, sau đó thì tùy ý.
Trong cuộc họp thương lượng kế tiếp, số người tham dự không nhiều, quả là hợp ý với Lý Nguyên Bân.
Từ Khải Liễu, La Thiên Minh, Giang Khương và Chu Hạo Bình, còn lại thì chỉ có Lý Nguyên Bân và Giang Nguyệt Minh của Tuyệt Y Đường.
Mặc dù là âm thầm nhưng vẫn tương đối chính thức. Hai bên ngồi vòng quanh bàn họp, tình huống vô cùng nghiêm túc.
- Viện trưởng Từ, tôi rời khỏi Thiên Y Viện cũng đã hơn hai mươi năm. Lần này quay lại, cảm giác vừa xa lạ lẫn quen thuộc.
Lúc này, Lý Nguyên Bân cũng không có gì là nghiêm túc quá mức, chỉ thở dài nói.
Nhìn biểu hiện của Lý Nguyên Bân, Từ Khải Liễu vô cùng hoan nghênh. Trong tình huống này, thân mật một chút vẫn tốt hơn.
- Tất nhiên rồi. Dẫu sao cũng đã hai mươi năm.
Từ Khải Liễu khẽ thở dài, nhìn Lý Nguyên Bân, chậm rãi nói:
- Bất kể thế nào, Thiên Y Viện vẫn là Thiên Y Viện. Hơn nữa bây giờ Chu Thế Dương cũng đã bị giam cầm, sau này, nội viện vẫn luôn hoan nghênh anh trở lại.
Nghe Từ Khải Liễu nói, Lý Nguyên Bân cười một tiếng, hài lòng gật đầu:
- Haha, anh Nguyên Bân nói lời này hơi quá rồi. Nội viện dĩ nhiên là phải hoan nghênh anh rồi. Nói sau anh cũng từng là người của Thiên Y Viện.
Nói đến đây, Từ Khải Liễu lại xúc động:
- Mấy năm qua, thật sự thì mọi người rất nhớ anh. Có thể biết anh vẫn bình an vô sự, mọi người rất vui. Bất kể sau này như thế nào, anh vẫn là người của Thiên Y Viện. Muốn quay về lúc nào cũng được, mọi người cũng sẽ giống như trước kia.
Nghe hai bên nói chuyện, Giang Khương ở một bên cười khổ. Viện trưởng và sư phụ chính là thành thật, nhưng vị y sư Lý Nguyên Bân này thì thật sự khó nói.