Giang Khương ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, lúc này đang văng nước miếng thảo luận một cái vấn đề nghiêm trọng với hai vị Đại vu sư các hạ.
~ Di cư? Linh dương đầu bò di cư?
Đại vu sư Poragu trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn Giang Khương, lặp lại lần nữa.
- Đúng vậy... Di cư, linh dương đầu bò di cư... Giang Khương liên tục gật đầu, nói: - Gon trai tôi muốn xem linh dương đầu bò di cư...
Thấy Giang Khương xác nhận, Poragu nháy mắt một cái, sắc mặt cổ quái nói:
- Sứ giả đại nhân tôn kính... Năm nay linh dương đầu bò di cư chắc khoảng †ầm vào thượng tuần tháng tám... Giờ không thể xuất hiện di cư theo mùa như vậy được...
- Đúng vậy ... Sứ giả đại nhân tôn kính... Ngài phải giải thích với Tiểu Bảo... Giờ ở đó nước mưa dồi dào, thức ăn đầy đủ, linh dương đầu bò không thể nào di Cư...
Đại vụ sư Draco ở bên lúc này cũng liên tục lắc đầu nói. - Giải thích? Ông bảo tôi giải thích với con trai tôi?
Giang Khương trợn tròn mắt, chỉ thiếu điều đỏ mặt gân cổ lên với hai vị Đại Vu Sư, nói:
- Tôi phải giải thích với con trai tôi như thế nào đây? Hoặc là các ông đi, hoặc là các ông làm một cuộc linh dương đầu bò di cư cho tôi!
Nhìn hai vị Đại vu sư mặt đầy vô tội nhưng trong lòng vô cùng run sợ trước cơn giận dữ lôi đình của sứ giả đại nhân, Giang Khương thở dài, chỉ đành nhẹ giọng giải thích:
- Các ông nên biết, trẻ con là loài sinh vật còn khó dây dưa hơn cả linh dương đầu bò di cư... Các ông là người bản địa, cả Châu Phi đều do các ông quản, các ông hãy nghĩ cách giúp tôi đi.
Nói tới đây, sứ giả đại nhân uy nghiêm này ra lệnh như đinh chém sắt:
- Bất kể các ông làm như thế nào, cũng phải làm ra cái cảnh linh dương đầu bò chạy lung tung trên thảo nguyên cho tôi... Ai thèm lo rốt cuộc bọn chúng có di cư hay không chứ.
Nhìn sứ giả đại nhân tức giận bỏ lại mệnh lệnh này rồi khí thế bừng bừng bỏ ra khỏi phòng, hai vị Đại vu sư đáng thương ngồi đó, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi...
mặt như đưa đám, trố mắt nhìn nhau.
- Anh đã nói với hai Đại vu sư, bất kể như thế nào cũng phải làm ra một cuộc di cư cho anh!
Tuyên Tử Nguyệt nhìn bộ dạng bực bội của Giang Khương thì nguyệt không nhịn được cười, đưa tay cầm bình trà rót thêm cho Giang Khương một ly trà, nói:
- Giờ này anh bảo họ làm sao làm được vụ di cư chứ? Thôi thôi... Chúng ta cứ từ từ đi, Tiểu Bảo cũng chỉ nổi hứng vậy thôi, đợi hai ngày nữa là nó quên mất ấy mà...
- Không được... Còn phải đợi hai ngày nữa, đợi hai ngày nữa chắc anh bị nó làm cho phát điên