Lần này... Cứ coi như tùy hứng một lần đi!
Giang Khương nhìn bầu trời xanh thảm, lặng lẽ nói.
Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương xác định xong liền vội vàng ra ngoài chuẩn bị. Nếu đã quyết định ra ngoài lâu như vậy thì không chỉ hoạch định hành trình đơn giản như vậy. Cả một đại gia đình thế này, cô phải chuẩn bị đủ các mặt mới được.
Có điều sau khi ra ngoài, Tuyên Tử Nguyệt vẫn cười nói một câu:
- Tiền chúng ta mua biệt thự ở đây có lẽ không đủ đâu. Anh phải chuẩn bị một chút đi.
-A?
Giang Khương nghe vậy thì mắt khẽ nhướn lên, nói:
- Vậy chúng ta còn bao nhiêu tiền?
- Sáu triệu?
Tuyên Tử Nguyệt nhếch miệng cười, sau đó xoay người rời đi.
Giang Khương hơi ngượng ngùng đưa tay lên sờ mĩ một cái, lúc này mới nhớ ra, hầu như tiền của mình đều ném vào cái Quỹ cứu trợ kia, trong túi của mình
vẫn còn sáu triệu là cũng tương đối khá rồi.
Eve ngồi một bên đùa với Tiểu Bảo, thấy bộ dạng ngượng ngùng của Giang Khương, chần chờ một chút, đột nhiên lên tiếng nói:
- Nếu anh không có đủ tiền, em... có thể cho anh mượn! - Hahaha... Không dám mượn...
Giang Khương nhẹ nhàng phất phất tay, cười haha nói:
- Nếu mượn tiền của em, chắc phải trả bằng máu, trả không nổi đâu.
Eve nghe Giang Khương nói vậy thì cũng không nhịn được cười, ôm Tiểu Bảo đi đến, ngồi xuống bên cạnh Giang Khương, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp mang theo chút mệt mỏi, mím môi một cái, mỉm cười, nghiêm túc nói:
- Không sao, anh không cần phải trả...
Giang Khương chậm rãi quay đầu, nhìn đôi mắt xanh nghiêm túc trên gương mặt xinh đẹp kia, cười nói:
- Nhân tình là thứ còn quý hơn tiền nhiều...
Nghe thấy vậy, Eve hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng hồi thần, cười theo, nhìn Giang Khương gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, với tính cách của anh, nhân tình đúng là quý hơn tiền. - Có điều, anh thật sự không cần à?
Cô vừa đưa tay chỉnh lại tư thế thoải mái hơn một chút cho Tiểu Bảo đang ngủ trong lòng, vừa tùy tiện nói:
- Vậy anh định ăn nói sao với cô bạn gái nhỏ của anh? Tuy chỉ cần anh mở miệng, rất nhiều người vui lòng tặng căn biệt thự này cho anh, chẳng qua anh không phải là người như vậy!
- Bạn gái nhỏ?
Giang Khương nhẹ nhàng thở dài, sau đó cười nói:
- An tâm đi... Anh có tiền, chẳng qua không ở trong tay anh thôi...
Vậy thì tốt
Eve ôm Tiểu Bảo trong lòng nằm xuống cái ghế trên bãi cát bên cạnh, đưa tay đẩy gọng kính đen của mình xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Khương nghiêng đầu nhìn Eve da thịt trắng nõn, có chút nghi ngờ nói: - Em... Thật sự không sợ ánh mặt trời?
- Có thể là vì em rất ít khi uống máu...
Eve cười nghịch ngợm nói:
- Trên căn bản mỗi tháng em chỉ uống hai lần... Cho nên, tới giờ em cũng không sợ ta tử ngoại lắm, đặc biệt là sau khi uống máu anh tới giờ, em càng không sợ. Nói tới đây, Eve còn nhẹ nhàng vươn người một cái, lười nhác nói: - Kể ra, giờ em khá hưởng thụ cảm giác ấm áp này!
Đối mặt với quái thai như vậy, Giang Khương cũng chỉ có thể trầm mặc