Chiếc trực thăng biến mất từng cái phía chân trời, chỉ còn lại mười mấy cảnh sát và Phó cục trưởng Vương cộng với quần chúng không rõ chân tướng vây quanh, mắt lom lom nhìn chiếc trực thăng biến mất.
- Giang Khương, hắn là Giang Khương.
Người vây xem rối rít bàn tán với nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ kích động và hưng phấn. Hơn một năm qua, kể từ sau trận động đất, Giang Khương đã biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Tuyệt đại đa số đều chỉ biết bây giờ Giang Khương đã có chức vị không thấp trong quân đội, nhưng không biết tình huống cụ thể của hắn.
'Thậm chí có không ít người cố ý cũng không tra ra được tình trạng của Giang Khương bây giờ. Tất cả đều cho rằng Giang Khương bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Nhưng hơn một trăm quần chúng vây xem đều thấy được cảnh tượng trước mặt, thấy Giang Khương biểu hiện ra quyền thế và bối cảnh khiếp sợ đến cỡ nào.
Chỉ chưa đầy mười phút đã điều động ba chiếc trực thăng chạy đến, khi đối mặt với cảnh sát cường thế của Kim Lăng và đám con ông cháu cha kia đều không sợ hãi chút nào. Thậm chí còn có cảm giác khinh thị. Mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh nghĩ.
Nhưng không nghỉ ngờ, tất cả mọi người đều biết, vị anh hùng quốc dân trước mắt chỉ dùng hơn một năm ngắn ngủi bước lên một vị trí mọi người không thể tưởng tượng được.
- Vương cục.
Gã tổ trưởng lĩnh đội chần chừ một chút, sau đó gọi vị Cục phó Vương còn chưa tỉnh hồn lại.
- Thu đội.
Sắc mặt của Cục phó Vương vô cùng khói coi. Tuy nói đối phương cường. thế, ngay cả y cũng không chọc nổi, thậm chí toàn bộ cảnh sát Kim Lăng cũng không chọc nổi, cũng sẽ không có ai vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm của y, nhưng cuối cùng vẫn khiến y có cảm giác mất thể diện vô cùng.
- Thu đội.
Đám cảnh sát cũng không có ý dừng lại lâu. Dù sao trước mắt của rất nhiều người, bị người ta đem một đám con ông cháu cha đi mà không làm gì được,
đúng là mất thể diện vô cùng.
Ngồi lên xe, một thuộc hạ nhìn sắc mặt khó coi của Cục phó Vương, do dự một chút rồi thấp giọng nói:
- Vương cục, chuyện này nên...
- Còn nên làm gì nữa? Trực tiếp báo lên sếp trên. Ít nhất chúng ta còn biết đối phương là ai. Nếu Giang Khương có thể cường thế như vậy, ngay cả vị kia cũng không thèm quan tâm, chúng ta có tính là gì chứ?
Cục phó Vương hừ nói:
- Ít ra thì chuyện này không liên quan đến chúng ta.
- Đúng, chuyện này thật đúng không liên quan đến chúng ta.
Thuộc hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.
Tin tức truyền đi rất nhanh. Mấy vị thái tử gia trong tỉnh và một vị thái tử gia ở Bắc Kinh đều bị Giang Khương bắt đi ngay trong thành Kim Lăng, thậm chí còn truyền đến Bắc Kinh.
Vô số người đều bàn tán về chuyện này. Rất nhiều người bày tỏ sự khiếp sợ
đối với quyền thế của một vị anh hùng quốc dân im lặng cả hơn một năm qua như thế.
Những người biết được lai lịch chân chính của Giang Khương, khi nghe tin †ức này cũng chỉ có thể ngầm cười khổ, cảm thấy đồng tình với Ngô lão gia tử, không hiểu sao đứa cháu lại đi chọc tên hung thần như thế.
Nhưng nó lại chẳng ảnh hưởng đến Giang Khương. Sau khi trở lại Thiên Y Viện, cả gia đình đi tắm rồi đi ngủ.
Những người được mang về cùng với vị y sĩ bị thương, tất cả đều được an bài thỏa đáng.
Nhưng tin chắc là, mấy vị thái tử gia bị mang về hôm nay sẽ không sống được dễ dàng.
Khi Giang Khương đang ăn điểm tâm do Tuyên Tử Nguyệt nấu, liền thấy Diêu Nhất Minh bước vào.
- Tình huống như thế nào rồi?
Đưa tay nhận lấy miếng giấy ăn Tuyên Tử Nguyệt đưa tay, hắn vừa lau miệng vừa hỏi.