Bốn mươi năm nữa, dược hiệu càng mạnh, đối với tác dụng khôi phục bệnh tình cho lão Lý lại càng tốt.
Giang Khương hái hai chiếc lá khoai sọ, rửa sạch rồi cẩn thận bọc gốc Nhân sâm vào trong, sau đó mới hưng phấn xuống núi.
Khi về đến nhà, Giang lão gia tử đang trò chuyện với Lý Tiểu Vũ trong sân. Nhìn Giang Khương đeo mấy con vật trên vai, hai người không khỏi sửng sốt.
- Tiểu Khương, rốt cuộc là con lên núi hái thuốc hay là săn bắn vậy?
Lão gia tử mỉm cười tiến lên, đỡ lấy mấy con vật rồi mang đến bên giếng.
Lý Tiểu Vũ nhìn thấy mấy con vật cũng không khỏi mở to mắt. Tuy cô biết khu rừng sau thôn có không ít động vật, cũng thường nhìn thấy thợ săn trong thôn sau khi lên núi cũng mang hai ba con về. Nhưng Tiểu Khương ca ca đang bị thương mà, tại sao lại bắt được nhiều con vật như thế?
Giang Khương cười nói:
- Tình cờ gặp thôi.
Lão gia tử vừa làm sạch mấy con vật bên giếng, vừa nói:
- Vật thì bắt không ít nhưng còn thuốc thì sao? Có hái được gốc Nhân sâm lâu năm nào không? Mấy ngày nay Lý thúc của con ho rất nhiều. Nếu không có, chỉ có thể dùng Bạch Tham dùng đỡ mà thôi.
Nghe lão gia tử hỏi như vậy, Lý Tiểu Vũ ở bên cạnh cũng nhìn Giang Khương bằng ánh mắt mong chờ. Cô biết, Tiểu Khương ca ca đã lên núi hái thuốc từ sớm. Minh gia gia có nói, chỉ cần dùng đúng thuốc, bệnh tình của cha sẽ có chuyển biến tốt.
Nhìn ánh mắt của Lý Tiểu Vũ bên cạnh, Giang Khương tháo cái giỏ thuốc trên lưng xuống, cười nói:
- Thuốc thì hái được rồi. Ít nhất cũng có được năm sáu gốc.
- Thật sao? Khương ca ca, anh thật là lợi hại.
Nghe xong, trạng thái căng thẳng của Lý Tiểu Vũ liền biến mất, cặp mắt xinh đẹp cười như ánh trăng, thoạt nhìn rất khả ái.
- Thật sao?
Lão gia tử bên cạnh cũng nghe được Giang Khương nói, cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Lần này Giang Khương hái được năm sáu gốc? Vận khí cũng không tệ đấy. Phải biết rằng, Tam Thất thì còn có thể dễ tìm, nhưng Nhân sâm lâu năm thì không dễ. Dù sao nơi này cũng không phải Trường Bạch Sơn bên kia. Mấy năm qua, giá cả Nhân sâm ngày càng cao. Người lên núi hái thuốc cũng càng lúc càng nhiều, khiến cho Nhân sâm lâu năm lại càng ngày càng hiếm.
Bây giờ người lên núi hái thuốc, tìm được một hai gốc Nhân sâm đã là may mắn lắm rồi. Lên núi bảy tám lần mà không tìm được một gốc cũng là chuyện bình thường. Nếu có hái được một hai gốc, cũng đem giấu đi như giấu bảo bối hoặc bán lại với giá không hề rẻ. Điều này cũng là lý do bệnh tình hai năm qua của lão Lý có thể chậm rãi được điều dưỡng, chính là vì tìm được nhiều Nhân sâm làm chủ dược.
- Để ông xem một chút. Số năm có đủ không?
Lão gia tử tin tưởng cháu trai của mình sẽ không nói dối, nhưng chỉ sợ là hái mấy gốc Nhân sâm không đủ năm mà thôi. Phải biết rằng, bây giờ Nhân sâm cũng không dễ tìm.
Nhưng Lý Tiểu Vũ thì hoàn toàn không hoài nghi Giang Khương. Mặc dù Tiểu Khương ca ca chỉ lớn hơn cô có hai tuổi, nhưng càng lớn lại càng đẹp trai và có tinh thần trách nhiệm. Nhìn thấy hắn cứu người ngày đó, khí thế thật là mạnh mẽ.
Lật đống lá cây Giang Khương dùng để che giỏ thuốc lại, lộ ra bên trong là một đống Tam Thất, còn có bốn gói lá cây được gói rất chặt.
Lão gia tử hoàn toàn không để ý đến mấy gốc Tam Thất. Mấy thứ này, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể tìm được. Giang Khương tuyệt đối cũng không đến mức nhìn nhầm. Nhưng còn bốn gói lá cây này, lão gia tử cảm thấy giật mình. Không phải là có đến bốn gốc Nhân sâm được tìm chứ?
Cẩn thận mở ra, lộ ra bên trong là một gốc Nhân sâm rễ bạc trắng. Lão gia tử cẩn thận đánh giá lớp da, rễ cây, xác định phải đến hai mươi năm.
Lão gia tử cố gắng ức chế sự hưng phấn trong lòng, lại tiếp tục gỡ thêm hai gói lá cây khác, lúc này lại càng vui vẻ. Đặc biệt đến gói cuối cùng, ông sờ sờ một chút là có thể đánh giá được gốc Nhân sâm này là đến bốn mươi năm, lập tức vỗ đùi cái đét:
- Được rồi, đã có Nhân sâm bốn mươi năm, chỉ cần thêm chút Nhân sâm hai mươi năm nữa, lão Lý tịnh dưỡng nhiều nhất hai tháng là có thể khôi phục lại như ban đầu.
- Thật sao? Minh gia gia, bệnh tình của ba con thật sự có thể chữa hết sao?
Lý Tiểu Vũ vẫn luôn im lặng, nghe lão gia tử nói như vậy, thiếu chút nữa không nhảy cẫng lên.
Nhìn Lý Tiểu Vũ hưng phấn như thế, lão gia tử bật cười gật đầu:
- Vận khí của ba con xem như không tệ. Ừm, có Nhân sâm bốn mươi năm kết hợp với hai mươi năm, đủ cho ông ấy dùng trong nửa tháng. Ngày mai để Tiểu Khương ca ca lên núi tìm tiếp. Chỉ cần tìm được như ngày hôm nay, uống hai tháng là ba của con hoàn toàn có thể khôi phục.
Nói xong, lão gia tử bỏ thuốc vào trong giỏ, đứng lên nói:
- Được rồi, Tiểu Khương, con đi làm mấy con vật kia đi, rồi đưa cho Tiểu Vũ hai con. Để ông đi xử lý mấy gốc Nhân sâm này, để lâu mất dược tính hết.
- Dạ vâng, gia gia cứ đi làm việc của người. Mấy con này giao cho con.
Nhìn lão gia tử và Lý Tiểu Vũ hưng phấn như vậy, Giang Khương cảm thấy chuyến đi này của mình thật đáng giá, liền vội vàng đáp ứng. Xử lý mấy con thú hoang này còn đơn giản hơn so với việc điều chế mấy gốc Nhân sâm.
Lý Tiểu Vũ vốn đang định chạy về nhà nói lại tin tức tốt này cho ba cô biết, nhưng nhìn thấy một mình Tiểu Khương ca ca phải xử lý mấy con thú hoang, sắc mặt rốt cuộc đỏ lên, nói:
- Khương ca ca, em giúp anh nấu nước nhé?
- Hả, à, nhớ cẩn thận kẻo bỏng đấy.
Có người giúp tất nhiên là tốt rồi. Hơn nữa người ta cũng có nói, nam nữ mà làm việc chung sẽ không mệt. Có Lý Tiểu Vũ khả ái, xinh đẹp bên cạnh, Giang Khương cũng cảm thấy đỡ bận rộn hơn nhiều.
Lý Tiểu Vũ đi vào bên trong nấu nước, còn Giang Khương bắt đầu lột da con thỏ. Lần này hắn bắt được ba con thỏ hoang, hai con gà rừng. Ngoại trừ hai con gà là cần nước sôi để nhổ lông, ba con thỏ hoang thì không cần.
Cho nên, hắn dùng dao lưu loát mổ bụng, lột da ba con thỏ. Chờ Lý Tiểu Vũ bưng một nồi nước sôi từ trong bếp ra, Giang Khương tiếp tục làm sạch ba con thỏ này.
Nhìn Lý Tiểu Vũ quen thuộc bưng nồi nước từ trong bếp, ánh mắt Giang Khương hiện lên một chút ấm áp. Xem ra, hai năm qua, Lý Tiểu Vũ đã đến chỗ này không ít, kể cả nhà bếp cũng quen thuộc như vậy.
Lập tức bước nhanh đến, đỡ lấy nồi nước sôi trong tay cô, cười nói:
- Nào nào, để cho tôi. Nóng lắm đấy.
Giang Khương mang cái nồi đến bên giếng, thuận tay nhúng hai con gà vào nồi, sau đó nhìn Lý Tiểu Vũ xinh đẹp bên cạnh, đột nhiên trong lòng trầm xuống, trước mắt hiện lên một hình ảnh quen thuộc. Hình ảnh đó mấy năm qua thỉnh thoảng lại hiện lên trong giấc mộng của hắn. Đến bây giờ, hắn vẫn nhớ kỹ gương mặt xinh đẹp đó hiện lên nét khiếp sợ mỗi khi hắn lao ra cứu người như thế nào.
Nhưng chuyện như thế chỉ xẹt qua trong lòng một chút, hắn nhìn Lý Tiểu Vũ, cười nói:
- Tiểu Vũ, bây giờ em đang học đại học à?
- Dạ, em đang học năm nhất trường đại học Đông Khương.
Ánh mắt Lý Tiểu Vũ có chút cụp xuống, xấu hổ đáp.
- Đại học Đông Khương?
Cái tên này làm cho Giang Khương có chút thất thần, cười nói:
- Đại học Đông Khương cũng không tồi. Y học lâm sàng, xây dựng và quảng bá nghệ thuật đều đứng đầu trên toàn quốc.
Nghe Giang Khương nói lời này, Lý Tiểu Vũ có chút kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương, hai mắt sáng lên:
- Khương ca ca, anh biết về đại học Đông Khương nhiều như vậy sao?
- Tôi đương nhiên biết rồi.
Trong lòng Giang Khương dâng lên một chút chua chát, sau đó cười nói:
- Đại học Đông Khương là đại học nổi tiếng nhất Sở Nam chúng ta, tôi đương nhiên biết rõ. Tiểu Vũ, em học ngành nào?
- Đương nhiên là Y rồi.
Lý Tiểu Vũ chu môi nói:
- Kể từ khi ba em bị thương vẫn không chữa được, lúc nào cũng phải chịu đau đớn. Nếu không nhờ có Minh gia gia, bây giờ cũng còn chưa chắc xuống giường được. Cho nên, kể từ lúc đó, em đã quyết định học đại học Y, để sau này trở thành một y sư tốt như Minh gia gia.
Nhìn gương mặt có chút thần thánh của Lý Tiểu Vũ, Giang Khương gật đầu nói:
- Được, cố gắng lên, tôi tin rằng em nhất định sẽ là một y sư giỏi.
Nói được mấy câu, Giang Khương thấy hai con gà cũng được rồi, liền nhấc lên, bắt đầu nhổ lông.
Lý Tiểu Vũ bên cạnh thấy không còn cái gì có thể giúp được, bây giờ nên trở về báo cho ba tin tức tốt, liền nói:
- Khương ca ca, em về trước nhé. Ba em biết anh hái được thuốc, nhất định sẽ rất vui.
- Tiểu Vũ, mang cái này về đi.
Giang Khương lột sạch lông, làm sạch nội tạng bên trong con gà, cộng với một con thỏ để khô bên cạnh đưa cho Lý Tiểu Vũ:
- Mang về hầm canh cho chú Lý ăn.