háo bông nở rộ, Đạm Dung cả đêm trằn trọc. Nguyên nhân ngủ không được đương nhiên không chỉ vì cái này, nụ hôn của bác sĩ Vạn mới là đầu sỏgây nên.Kỳ thật đơn giản chính là môi cùng môi trong lúc đó chạm nhẹ nhau,phớt qua tựa như vải bông, mềm nhẹ như vậy, vậy mà trong lòng của nàngxẹt qua dấu vết rõ ràng. Nàng giống như nghe được thanh âm hoa nở, rấtnhỏ, như vậy người ta gọi là tâm động.
Nếu đây là thích, nàng phát hiện chính mình không bài xích.
Không nghĩ tới có chú ý một người, tiếp theo là để ý, cảm giác kia tựa như mật ngọt.
Đạm Dung cười cười, ngẩng đầu nhìn cửa.
10 giờ sáng mồng một, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, gió nhẹ. Bácsĩ Vạn đang cầm tách trà đứng ở bên cửa sổ, thân hình cao gầy bị ánhsáng ngoài cửa sổ hắt ra một bóng thon dài, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiệnvầng sáng nhàn nhạt, mười ngón tay thon dài nắm cái tách, trong đó ngóntrỏ tay phải không ngừng gõ nhẹ thân chén, tựa hồ đang tự hỏi.
Đạm Dung thừa nhận hiện giờ nhìn hắn đã không có cách nào khác thờ ơđược. Trước kia, nàng đối với khuôn mặt tuấn tú kia chính là đơn thuầnthưởng thức, hôm nay lại chứa đựng tình cảm khác. Cho dù cả hai khôngnói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó, cũng làm cho nàng tâm tìnhthật vui vẻ.
“Làm sao vậy?” Bị nhìn trộm vài lần, Vạn Tuế không phải không cảmgiác được. Đặc biệt là một người mà khuôn mặt xưa nay không chút thayđổi, đột nhiên đối với ngươi lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, càng làmcho ngươi có cảm giác như bị tính kế, chẳng lẽ là tối hôm qua hôn trộmbị phát hiện? Nghĩ vậy hắn rũ trán, không được tự nhiên. [TNN: ^^" Bingo!]
Tối hôm qua vừa hôn xong, khi hắn rời khỏi khách phòng liền cảm thấyhối hận, hắn như thế nào có thể làm ra hành động như vậy đâu? Bọn họcũng không phải người yêu.
Biết chính mình đối với nữ nhân này luôn chú ý, cứng rắn muốn nói đối với nàng không có cảm giác, đó là gạt người.
Nhưng, nữ nhân một khi xác nhận quan hệ, sẽ biến thành đại phiềntoái. Đây là nguyên nhân hắn chậm chạp không chịu tiến thêm một bước,hắn sợ lại phải đối mặt với tình cảnh nữ nhân khóc lóc kể lể.
“Không có gì nha.” Đạm Dung thấy hắn bỗng chốc không được tự nhiên,lúc trước ánh mắt luốn nhìn thẳng hắn, hiện tại bởi vì yêu mến, cho nênvừa vặn bị bắt gặp khiến nàng ngượng ngùng. Nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đầu cụp xuống, nhưng là ý cười ở bên môi thủy chung không có biếnmất.
“Cô…” Vạn Tuế kỳ thật đang do dự. Hôm nay mồng một, hắn tất nhiênphải về nhà đón năm mới, lại không nghĩ để nàng một mình ở đây, tronglòng đắn đonhưng khó mở miệng mời.
“Linh…” Điện thoại cố định trong nhà đột nhiên vang lên, hai ngườiđồng thời nhìn về một phía, Đạm Dung lập tức ngoảnh mặt. Điện thoại nàytuyệt đối không phải tìm nàng, nghĩ vậy nàng rõ ràng đứng dậy đi vàophòng bếp uống nước, lưu cho hắn không gian riêng tư.
Người ta vừa ly khai tầm mắt, hắn liền cảm thấy mất mát, Vạn Tuế lắclắc đầu, thời điểm tiếng chuông sắp ngừng mới cầm lấy phone.
“A lô.”
“A Tuế!” Gọi đến chính là Vạn bà nội.
“Bà nội? Chuyện gì?”
“Ta tìm tiểu Dung .”
“Tìm nàng?” Vạn Tuế nhìn lại phòng bếp, Đạm Dung vừa vặn đi ra, hai mắt nhìn hắn tràn ngập nghi hoặc.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, hỏi người bên kia: “Bà tìm nàng có chuyện gì?”
“Ngươi bảo nàng nghe điện thoại!” Bên kia, Xa Thục Mai muốn đuổi hắn đi.
Vạn Tuế cầm phone, không hờn giận hếch đầu qua nhìn Đạm Dung.
“Tìm cô.”
“Tôi?” Đạm Dung chỉ chỉ mình, Vạn Tuế nặng nề nói: “Phải!”
Thế nhưng có người gọi điện thoại tới nơi này tìm nàng? Đạm Dung kỳquái, nàng chưa từng đem số điện thoại nơi này nói cho bất luận ngườinào nha, huống hồ, có việc vì sao không gọi vào di động nàng? Nàng đếngần hắn, tiếp nhận điện thoại xoay lưng qua, nhẹ giọng nói: “A lô?”
Phone vừa kết nối, Vạn Tuế mơ hồ nghe được giọng nói thoáng bên đầukia, nhưng nghe không rõ đối phương nói cái gì, chỉ biết Đạm Dung luônđơn giản đáp lại.
“Vâng.”
“Không cần, thật sự.”
“Cháu hàng năm đều như vậy, không cô đơn .”
“Các ngươi muốn tới? A, cháu…”
Điện thoại trong tay mạnh mẽ bị người đoạt đi, Đạm Dung kinh ngạcnhìn về phía nam nhân bên cạnh, chỉ thấy mặt của hắn bỗng nhiên trầmxuống, rõ ràng đối với người gọi tương đối bất mãn.
“Bà nội ngươi lại làm cái gì?”
“Ta có thể làm cái gì? Ta chỉ là mời tiểu Dung hôm nay ghé qua đây làm khách thôi mà.”
“Các ngươi đừng xằng bậy!” Lời nói nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràngbiết mục đích các nàng, chỉ cần nghĩ đến hai người bị nhiệt tình dồn kéo trở thành một đôi, hắn chỉ sợ Đạm Dung sẽ khó xử, đồng thời một cảm xúc nổi loạn đang sản sinh.
“Chúng ta xằng bậy cái gì? Bà nội chính là đau lòng cô gái kia nămmới tới một thân một mình đón tết, nên muốn mời nàng đến nhà chúng tacảm nhận một chút ấm áp gia đình. Ngươi khẩn trương cái gì? Hừ!”
“Ta…” Vạn Tuế bị lời nói đúng lý hợp tình của nàng không biết nói sao.
“Ta mặc kệ, trước giữa trưa ngươi đem người mang về!” Xa Thục Maitiên hạ thủ vi cường*, nói xong “Ba” một tiếng, gián đoạn cuộc gọi,khiến hắn không kịp trở tay.
tiên hạ thủ vi cường*: ra tay trước thì thắng
Vạn Tuế nghe thanh âm “Tíc tách tíc tách tíc tách” bên tai, mày nhíu lại tựa như thấy ruồi bọ chết trước mặt, mấy người này càng ngày càngnhàm chán .
” Bác sĩ Vạn.” Đạm Dung vẫn trầm mặc nãy giờ, từ từ mở miệng.
“Có phải hay không lão nhân gia nhà anh mời, khiến cho anh khó xử?”Trên người hắn nồng nặc mùi thuốc súng, nàng nhận thấy được chính mìnhkỳ thật không được hoan nghênh.
“Ách?” Vạn Tuế phục hồi tinh thần lại, sửng sờ buông điện thoại trong tay xuống. Nàng vừa rồi hỏi cái gì? Hắn lại làm cái gì?
“Tôi…”
Đạm Dung khóe miệng run rẩy, cực lực khống chế một chút mất mát đáy lòng.
“Tôi vừa rồi đã muốn cự tuyệt .”
Nàng bên môi hiện chút ý cười, nhưng là tươi cười kia nhìn rất làgượng ép. Trái tim Vạn Tuế thắt lại, chưa kịp nghĩ ngợi liền thốt ra:“Không, tôi muốn cô đi!”
“A?” Tâm tình lại bay lên, nàng đột nhiên phát hiện chính mình hiện tại trở nên rất mẫn cảm.
“A không không, là các nàng muốn cô đến đi.”
“À, vậy anh không muốn ?”
Câu hỏi này miễn cưỡng đem cơn tức Vạn Tuế đều lùa đi, hắn cao giọngnói: “Không có! Cả nhà chúng tôi, mọi người vô cùng hy vọng cô có thểđến chúc tết, được không?” Nữ nhân này làm chi phiền như vậy, không nênhỏi cặn kẽ như thế được không.
Đạm Dung nhếch miệng, thì thào tự nói: “Có người mời mà hung dữ nhưvậy sao? Kỳ thật tôi cảm thấy ngày nghỉ tốt nhất ở nhà ngủ đi.”
“Ngủ ngủ ngủ, ngủ tiếp cô thật sự sẽ trở thành heo!”
Bọn họ ở đây lớn tiếng giận dữ một hồi rồi lại xuất phát, năm mới tết đến trên đường người qua lại rất ít, ước chừng khoảng 20 phút đã đếnnơi. Sau khi xuống xe, Đạm Dung đến cửa hàng gần đó mua giỏ hoa quả,ngay cả khi bác sĩ Vạn nói không cần, nàng vẫn là kiên trì.
Năm mới, không khí Vạn gia rất náo nhiệt, bên trong sân nhà thoángđãng trang trí đèn lồng, xung quanh có thể thấy được một chút sắc hồng.Một chậu cây đặt ở cửa chính giữa, trên cây rất nhiều quả cam, còn cótreo rất nhiều hồng bao, bên cạnh có cây cúc hoa màu sắc bất đồng. Bàitrí như vậy thực truyền thống, thành phố M những gia đình khá giả đềutrang trí như thế.
Đạm Dung tò mò nhìn xung quanh, Vạn Tuế tức giận nói: “Tầm thường như thế, có gì đẹp đâu mà nhìn?”
“Không, năm mới vốn như thế mà.” Trang trí xung quanh tốn không íttâm tư đi, đủ thấy gia đình người ta hòa thuận đến nhường nào, bác sĩVạn kỳ thật thực hạnh phúc, bởi vì hắn có được nên khinh thường, nhưngđây lại là khát vọng của nàng.
Lại là biểu tình đi vào cõi thần tiên này, Vạn Tuế sắp phát điên, rõ ràng trước đó cười sáng lạn đến như vậy.
“Hồi hồn!”
“Ách?” Đạm Dung thoáng đem tâm tư kéo về.
“Đi vào, cái này rất nặng.” Vạn Tuế giương tay cầm cái giỏ trong tay nàng.
“Tôi tự mình cầm.”
“Đừng rối, đi vào!” Vạn Tuế khẽ đẩy vai nàng, nàng mắt dừng ở bả vai, buông tay, khóe miệng gợi lên một độ cong nho nhỏ, đuổi kịp cước bộ của hắn.
Hai người mới vào phòng khách, trong phòng Xa Thục Mai nghe tiếng vội đi ra đón.
“Oa, tiểu Dung Dung, bà nội biết ngươi nhất định sẽ đến .”
Xa Thục Mai cho nàng một cái ôm nhiệt tình, hai ba bước chen tới bêncạnh Vạn Tuế. Vạn Tuế đảo mắt xem thường, quay đầu nhìn thấy phụ thânngồi ở sô pha bên kia thò đầu ra nhìn, hắn quẹt trán, buông cái giỏ quàtặng thẳng đi vào.
“Ba.”
“Ừ.” Vạn ba ba ngồi xuống, trên mặt biểu tình nghiêm túc, lại nói câu khiến cho người ta cười sặc sụa trong lời nói: “Sớm nên chính thức mang trở về gặp mặt, đừng có mà chưa lâm trận đã vội lùi bước.”
Vạn Tuế nắm chặt quyền, lông mày đẹp như kiếm giờ phút này vặn vẹo một đoàn, thế nhưng ngay cả lão ba cũng như vậy!
“Ba, không phải như ngươi nghĩ.”
Vạn ba ba liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy điều khiển tivi, bấm qua vài kênh, đều là phát lại tiết mục đón xuân.
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu để mọi người biết hết, sẽ không được tự nhiên .”
“Ba…”
Vạn Tuế cực kỳ bất đắc dĩ, bên kia Xa Thục Mai đã nắm tay Đạm Dung kéo lại đây, đem nàng đẩy cạnh bên Vạn Tuế.
“Tiểu Dung, mau ngồi đi.”
Đạm Dung nhìn vị nam nhân trung niên xa lạ kia hiện trường duy nhất lễ phép gật gật đầu.
“Đó là ba tôi.” Vạn Tuế vừa lúc giới thiệu.
Đạm Dung lại đối với vạn ba ba cười cười, gọi: “Bác trai.”
Vạn ba ba gật đầu cho nàng một ánh mắt hiền lành, “Ngồi đi.”
Sau khi Đạm Dung ngồi xuống, Xa Thục Mai nói với Vạn Tuế: “A Tuế, đi pha trà.”
Vạn Tuế vừa mới đứng lên, Đạm Dung vội vàng nói: “Không cần khôngcần.” Đối phương khách khí như vậy, ngược lại khiến cho nàng câu nệ [thận trọng] đứng lên.
“Phải rồi, vào cửa là khách.”
Vạn ba ba một câu bình thường, lại khiến cho đáy lòng Đạm Dung rơixuống, nàng nhìn trộm hắn liếc mắt một cái, phát hiện khi đối phương nói chuyện ánh mắt còn xem tivi.
Vạn Tuế vào phòng bếp, Đạm Dung càng thêm không được tự nhiên, nàng xê dịch thân thể, hai tay âm thầm nhẹ chà xát.
“Đạm tiểu thư nhà ở nơi nào?” Lần này vạn ba ba đã tắt tivi đi, quay đầu đối mặt Đạm Dung.
“A?” Đạm Dung như người trong mộng chợt tỉnh, tay phải nàng nắm ngóntrỏ tay trái, đem cảm giác mạc danh kỳ diệu khẩn trương kia cưỡng chếđi.
“Cháu là người ở thành phố T.”
“A? Thành phố T không sai, cũng không phải rất xa.” Xa Thục Mai chen thêm một câu.
“Vì sao lại đến thành phố M?” Vạn ba ba tiếp tục đặt câu hỏi, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
“Cháu ở học đại học gần đây, sau đó liền công tác.” Đạm Dung tận lựclàm cho ngữ khí chính mình bình thản, nghe qua giống nói chuyện nhà.
“Tết âm lịch cũng không quay về?”
“Vâng…” Đạm Dung nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào, nàngkhông phải là người sẽ đem tình trạng gia đình mình nói bên miệng, hơnnữa đối phương cũng là mới lần đầu tiên gặp mặt.
“Phụ mẫu nàng ly hôn, lại đều tự tái hôn, nàng không biết nên đi đếnbên nào, cho nên liền đơn giản không trở về!” Lời nói lạnh lùng Vạn Tuếtừ phòng bếp truyền tới, hắn một tay cầm bình trà, tay kia thì cầm theohai cái cốc. Đi tới gần, cả người thản nhiên tản ra sát khí, tựa hồtrách cứ lão ba hỏi vấn đề không đâu, làm cho Đạm Dung khó xử.
Vạn ba ba nhíu mày, rốt cục kiến thức về mấy vị phụ nhân trong lờinói kia, con trai hiểu biết rõ ràng đối với tình huống một nữ hài tử,xem ra lần này là chạy không thoát.
“Đạm tiểu thư, thực thật có lỗi, ta hỏi ra khiến cho ngươi khó mở miệng.”
Đạm Dung đối Vạn ba ba xin lỗi thật ngoài ý muốn, nàng kéo kéo khóemiệng, ánh mắt tà tà nhìn ai – đó bên cạnh, thản nhiên nói: “Cũng khôngphải, cha mẹ ly hôn không phải chuyện đáng xấu hổ, cũng không có gì ngại đâu ạ.
Kỳ thật cháu không trở về nhà, là vì nếu bọn họ đều tự tổ chức tângia đình, khả năng gia đình mới của ba mẹ cháu cũng không muốn cháu điquấy rầy, cho nên cháu không đi. Dù sao cháu cũng trưởng thành, có thểtay làm hàm nhai, không cần dựa vào bất luận người nào.”
“A?” Vạn ba ba nghiêng nghiêng đầu, có chút suy nghĩ, lúc này Xa Thục Mai rốt cục nhịn không được đứng lên.
“Ai nha, đừng nói chuyện này nữa thật khiến cho người ta thương cảm,năm mới hẳn là muốn trong lòng vui vẻ. Tiểu Dung nha, về sau thườngxuyên đến đây nha, bà nội thích ngươi, để cho ta tới thương ngươi!” XaThục Mai kéo tay Đạm Dung, cầm chặt.
Đứa nhỏ này một thân một mình, lại biết thông cảm cho cha mẹ, mộtmình bôn ba bên ngoài, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cháu traicó thể yêu thích nàng thật sự thật quá tốt.
Đạm Dung thật sâu cảm nhận được yêu thích đến từ vị lão nhân gia này, nguyên lai được yêu thương là loại cảm giác này, không cần lý do, không cần gì điều kiện.
Nàng cái mũi phiếm hồng, có chút cảm động, quay mặt qua lại đón nhậnđôi mắt Vạn Tuế kia ẩn chứa thâm trầm phức tạp, vẻ mặt của hắn tựa hồchưa tiêu thất hết phẫn nộ vừa rồi, mặt căng ra, bạc môi mân thành mộtđường.
Nàng thật muốn thay hắn vuốt lên trên trán nhăn kia, muốn hắn khoanthai một chút. Nhưng là nàng cái gì cũng không dám làm, chỉ cho hắn mộtcái tươi cười vô cùng sáng lạn, lại xấu hổ cho nhìn phản ứng hắn, vì thế dời tầm mắt, dễ dàng cầm tay Xa Thục Mai, sau đó buông ra.
“Ai nha, Tuệ Nghi đi mua đồ ăn như thế nào lâu như vậy còn không trởlại? Ta đi gọi điện thoại cho nàng. Còn có, a Niên ngươi đi kêu tiểu Phi rời giường, đều trễ rồi, còn trên giường!”
Kết quả Xa Thục Mai ra lệnh một tiếng, ở đây hai lão nhanh chóng luiđi, phòng khách liền chỉ còn lại có hai người trẻ tuổi. Vạn Tuế đi đếnbên người nàng ngồi xuống, đưa cho nàng một ly trà.
“Uống đi.”
“Cám ơn.” Đạm Dung tiếp nhận trà, vị trà thanh mát nồng đậm mùi thơmhoa cúc, nhất thời đem bất an vừa rồi trở thành hư không. Ngẩng đầu,thấy hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, nàng xem xét hắn rồihỏi: “Làm sao vậy?”
“Cô vừa rồi khóc?” Con mắt của nàng hồng hồng, vừa rồi hắn rõ ràng ởnơi nào đó nhìn nàng bi thương, làm cho trái tim của hắn thắt chặt, đaunhức. Nghĩ vậy, hắn nhịn không được dùng ngón trỏ điểm nhẹ, lau đi khóemắt của nàng, làm, mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
“Mới không có.” Đạm Dung nháy mắt mấy cái, nâng tay kéo tay nắm ra,kết quả bị hắn nhéo. Xúc cảm ấm áp khiến cả người nàng run lên, chợt nhớ lại nụ hôn tối hôm qua khiến cho mặt nàng cùng lỗ tai nháy mắt đỏ lên.
“Ai nha nha, rốt cục đã trở lại!”
Xa Thục Mai trước cửa gọi ầm ĩ đem hai người bừng tỉnh, Đạm Dungnhanh chóng rút tay về, trái tim “Thình thịch thình thịch” kinh hoàngkhông thôi. Vạn Tuế một bàn tay còn để ở giữa không trung, hắn vội vàngdựng người lên, để tránh cảm giác xấu hổ vừa rồi.
Làm cái gì quỷ ? Vừa rồi nếu không phải lão mẹ cùng bà nội trở về, hắn lại muốn hôn lên phiến môi đỏ mọng kia.
Thiên! Hắn nhất định là điên rồi! [TNN: ^^~ ko điên, không điên đâu]
Vạn Tuế mang theo ảo não này mãi cho đến lúc ăn cơm, lúc này Vạn QuýPhi đã rời giường, lôi kéo Đạm Dung tra tấn bên tai nàng không ngừng.Trương Tuệ Nghi cùng Xa Thục Mai ra ra vào vào dọn đồ ăn, trên bàn cơmhình tròn một lát liền đầy đủ loại kiểu dáng đồ ăn, cực kỳ phong phú.
Đạm Dung muốn đi hỗ trợ, nhưng là bị Vạn Quý Phi lôi kéo ngồi xuống,còn càng không ngừng cùng nàng bình luận không khí khi mùa xuân về, cảm giác không thoải mái tối hôm qua cùng với bối rối lúc vừa rồi sớm tanthành mây khói.
Vạn Tuế dùng chiếc đũa đầu nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn, “Ngươi có thể yên ổn ăn cơm được không, ăn cơm còn nói không ngừng.”
Vạn Quý Phi vươn thân ôm lấy Đạm Dung, đối với lão ca làm một cái mặt quỷ.
“Tiểu Dung Dung cũng không phải của ngươi, ta liền thích cùng nàngnói chuyện, không được sao?” Nàng sẽ chiếm người âu yếm của hắn, ai kêuhắn chậm cạhp, rõ ràng thích chết còn không tuyên bố. Nàng quyết làm cho hắn nhìn được mà không thể ăn, dù sao khi thấy lão ca kinh ngạc nàngliền thích.
Đạm Dung nhìn hai huynh muội kia, không biết nói gì thì tốt, nhưng thật ra bị lời nói Vạn ba ba làm cho nàng ngẩn người.
“Tốt lắm tốt lắm, tiểu Phi đừng nháo, ngươi ôm tiểu Dung, người ta như thế nào ăn cơm?”
Ngay cả lão ba cũng lên tiếng, Vạn Quý Phi mới tâm không cam lòng tình không muốn ngồi trở lại ghế trên.
“Tiểu Dung, đừng theo chân bọn họ nháo, trước uống canh, ta hầm haigiờ, canh cà- ri khoai tây với cà rốt, thực đậm đà đâu.” Trương TuệNghi nhiệt tình múc canh vào chén nàng, đem đến trước mặt Đạm Dung, ĐạmDung cười nói cám ơn nàng.
“Cẩn thận nóng.”
“Ừm.” Đạm Dung vừa mới muốn nâng lên bát ăn canh, bác sĩ Vạn khôngngại ngùng lia thìa qua, đem xương trong bát của nàng đặt ở trong bátmình.
“Mẹ, nàng không ăn xương cốt, ngươi đừng gắp cho nàng.” Vạn Tuế cựckỳ tự nhiên, lại khiến cho những người khác nhìn trợn mắt há hốc mồm.
“Ồ, không ăn sẽ không ăn, A Tuế ngươi giúp nàng ăn.” Xa Thục Mai phản ứng nhanh nhậy, mờ ám ra hiệu mọi người đừng ngạc nhiên, miễn cho dọabảo bối. [TNN: ^^~ sặc, tưởng tượng là em bé trong bụng // bé cưng của Tuế ca]
“A, ta cũng không ăn, ca cũng giúp ta vớt hộ đi!” Vạn Quý Phi không để ý tới ám chỉ, reo lên.
Nghe ra được ý ngoài lời, Vạn Tuế trừng mắt tiểu muội nhà mình: “Vạn Quý Phi, ngươi ngứa da?”
“Vạn tuế gia, ta rất sợ hãi!” Có mấy lão trong nhà làm chỗ dựa, VạnQuý Phi khí thế ngẩng cao, cũng không sợ chết, chọc vào tử huyệt lão ca, Vạn Tuế trong mắt nhất thời hiện lên vài tia hung ác.
“Tốt lắm tốt lắm, các ngươi thật sự không cần náo loạn nữa, cũngkhông sợ tiểu Dung chê cười!” Xa Thục Mai thở dài, nàng chỉ sợ đem cháudâu dọa chạy mất thì khổ.
Vạn Quý Phi mân miệng đáng thương hề hề đối với Xa Thục Mai làm nũng: “Là hắn bới móc trước thôi, biết rõ người ta ghét nhất bị gọi như vậy!”
“Tên của ngươi có cái gì không tốt? Như vậy quý khí!” Xa Thục Mai gõ nhẹ đầu nàng.
“Bà nội ngươi còn nói, đều bị người ta cười chết còn quý khí gì nữa!” Vạn Quý Phi không thuận theo, miệng bĩu dài ra.
“Tiểu Phi, làm người chỉ cần ngay thẳng, sẽ được tôn kính, tên gì cũng chỉ là danh hiệu.” Vạn ba ba đau lòng nữ nhi, trấn an.
“Ba, bị người cười không phải ngươi, ngươi đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như vậy.”
“Khụ… Ba hiểu rõ, ta tuyệt đối là người từng trải.” Vạn ba ba che miệng ho nhẹ.
Vạn Quý Phi nghĩ nghĩ, nhịn không được “Phốc xì” một tiếng.
“Đều là do bà nội, đặt tên đều như vậy.”
” Muốn làm cái gì? Ai mà không vừa nghe thấy tên các ngươi đều lập tức nhớ kỹ!”
“Cũng sẽ lập tức cười ngất.” Ngay cả Vạn Tuế cũng thì thào.
Đạm Dung không khỏi tò mò, nàng lôi kéo Vạn Tuế, nhỏ giọng hỏi: “Cha anh tên là gì?”
Vạn Quý Phi nghe thế, ngiêng đầu qua, lớn tiếng trả lời: “Ba ta kêu Vạn —- Niên —- Lịch.”