Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 57: Hôn trẫm một cái



Phúc tần cư vị nhị phẩm, lại sinh hạ hoàng trưởng tử, hiện giờ nàng qua đời, trong hoàng cung không đón được tết Nguyên Tiêu.

Chẳng những dạ yến bị hủy bỏ, đèn cung đình màu sắc rực rỡ treo lên lúc trước cũng phải vội vàng vòng giấy trắng.

Từ xa nhìn lại một mảnh trắng ảm đạm, quả thực là một hiện trường kinh dị.

Tuy Du Phức Nghi có lá gan không nhỏ, cũng bị dọa, mấy ngày này chỉ co đầu rút cổ ở trong phòng không chịu ra cửa.

Cho đến khi An thục phi xử lý chuyện Phúc tần thỏa đáng, cái gì nên bỏ thì bỏ cái gì nên thay mới thì thay mới.

Tư Mã Duệ đến thăm nàng, khịt mũi coi thường, vui sướng khi người gặp họa cười nhạo nàng:

- Còn nghĩ ngươi không sợ trời không sợ đất, ai ngờ lại bị đèn lồng dọa thành như vậy…… Nếu trẫm sai người đem đèn cung đình trong Trường Xuân Cung toàn bộ đổi thành màu trắng, chẳng phải ngươi sẽ bị dọa đến nổi ôm lấy trẫm không buông? Ha ha, trẫm càng nghĩ càng thích.

- Người tốt xấu gì cũng là vương của một đế quốc, sao có thể ấu trĩ như vậy?

Ở hiện đại nàng xem không ít phim kinh dị dọa người, chẳng những không sợ, nàng còn có thể vui vẻ thoải mái chê bai kỹ thuật hóa trang sứt sẹo.

Hiện giờ cũng vậy, nàng chỉ sợ bầu không khí âm trầm đen tối, còn về phần Phúc tần, lúc nàng ta còn sống vô ân vô oán với mình.

Cho dù có ân oán, sau khi Phúc tần sinh hạ đại hoàng tử được tấn phong phân vị tần suốt ngày sống trong nhung lụa mảnh mai thân tử.

Có biến thành quỷ, cũng không có khả năng là đối thủ của Du Phức Nghi.

- Hừ, không thú vị!

Tư Mã Duệ hậm hực nói một câu.

Đúng là không nên trông cậy nàng sẽ giống các phi tần khác sợ hãi bất lực bổ nhào vào trong lòng hắn khóc lóc nỉ non cầu bảo hộ!

Tư Mã Duệ tức giận "hừ" mạnh một hơi, nhớ lại lúc nãy vừa nhận tấu chương, sắc mặt nhanh chóng chuyển đổi tâm tình, tiến đến bên người Du Phức Nghi, đưa cằm gác lên vai nàng, cười hì hì nói:

- Hôn trẫm một cái, trẫm sẽ nói cho ngươi một tin đại hỉ.

Du Phức Nghi “Xì” một tiếng:

- Người có tin gì đại hỉ? Hay là người đã thuyết phục được thái hậu, khiến thái hậu đem đại hoàng tử giao cho hoàng hậu nuôi nấng? Này mà tin đại hỉ gì, dù sao thần thiếp cùng Diễm nhi cũng không có suy nghĩ nhiều, đại hoàng tử cùng mẫu tử bọn thiếp có quan hệ gì?

- Nói này đó mất hứng làm cái gì?

Sắc mặt Tư Mã Duệ lạnh xuống, im lặng một lúc lâu, đột nhiên một cái tát chụp lên kháng trác, oán hận nói:

- Nói cái gì mà ngày tháng trôi qua rất cô tịch muốn dưỡng tiểu hài tử bên người để giải buồn, xem trẫm là tiểu hài tử ba tuổi à? Lúc Tần quý nhân còn chưa suy sụt bệnh tật, người thái không muốn nhìn thấy nhất chính là Mân nhi, nhìn Mân nhi nhiều một chút giống như sẽ bẩn mắt thái hậu, sau khi Tần quý nhân hoài tử thai, thái hậu lại đánh chủ ý lên người ngươi, may mà ngươi cơ linh tránh né được, hiện nay Tần quý nhân hư hại thân mình không thể sinh dưỡng, cũng không dám đánh chủ ý lên người ngươi, Giác nhi thân cốt không cường tráng, không trâu lựa chó, cho nên mới tuyển Mân nhi, còn không tiếc lời uy hiếp hoàng hậu, nhất định phải cướp được.

Dừng lại một chút, hắn lại giơ chân đá ghế bay xa ba trượng, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nuôi dưỡng bên người thì như thế nào, chưa nói đến chuyện trẫm sẽ không đồng ý để hắn ghi tạc dưới danh nghĩa của Tần quý nhân, cho dù ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng, bất quá cũng chỉ phong làm Nhàn vương mà thôi, muốn có ý tưởng khác, cũng phải xem trẫm có đáp ứng hay không.

"Lúc ngươi ói mửa nói xấu thái hậu nhìn đại hoàng tử không vừa mắt, cũng phải tự nhớ lại bản thân mình có thái độ gì nha. Cả hai mẫu tử các ngươi đều không thích đại hoàng tử, đúng là mẹ con đồng lòng nhất trí."

Du Phức Nghi chửi thầm một câu, do dự một lát, nàng nhíu mày nói:

- Nói câu này có chút bất kính, nếu đã có ý tưởng khác mà hoàng thượng lại không đáp ứng, vậy người còn có tác dụng gì? Trực tiếp trừ bỏ là được.

- Làm càn!

Tư Mã Duệ đứng bật dậy, đầu ngón tay trỏ chỉ vào mặt Du Phức Nghi, ngoài mạnh trong yếu mắng:

- Đó là thân sinh mẫu thân của trẫm, sao thái hậu có thể xuống tay với trẫm.

Đó chính là ly kinh phản đạo, rốt cuộc vẫn là hậu duệ hoàng thất, hiểu rõ thân tình trong hoàng tộc không đáng tin cậy.

Chỉ vì đế vị quyền bính, giết phụ sát huynh gì đó nhìn đã quen mắt, xử lý nhi tử nâng đỡ tôn tử thượng vị, tự mình nhiếp chính chuyện như vậy cũng không hiếm lạ, triều đại trước Hiếu Từ Cao thái hậu đã từng làm.

Giống như đang tự thuyết phục chính mình, hắn lại vội vàng bổ sung nói:

- Hoàng huynh sớm thệ, trẫm là nhi tử duy nhất của thái hậu, thái hậu như thế nào cũng không thể hạ thủ được.

Thái hậu có xuống tay hay không, Du Phức Nghi cũng không đoán được, nàng chỉ là nhắc nhở một câu mà thôi.

Miễn cho Tư Mã Duệ không hề đề phòng bị thái hậu xử mà vẫn không biết gì, nhưng nếu không hạ thủ được thì càng tốt.

Du Phức Nghi đứng dậy, quỳ gối trên mặt đất, sợ hãi thỉnh tội nói:

- Thần thiếp hồ ngôn loạn ngữ, tội đáng muôn chết, thỉnh hoàng thượng thứ tội.

- Ngày đông giá rét, quỳ trên mặt đất làm cái gì, đầu gối bị lạnh, sau này ngươi chịu đủ.

Tư Mã Duệ đi đến kéo nàng từ trên mặt đất đứng lên, đẩy nàng ngồi vào cẩm đệm.

Sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, liền ngồi im không phản ứng, cúi đầu nhìn thảm thêu tường vân dưới chân, ngây ngốc ngẩn người.

Du Phức Nghi cũng không lên tiếng quấy rầy hắn, ngã người xuống đệm, nhắm mắt chuẩn bị đánh một giấc.

Nhắm mắt một lúc lâu, vừa mới ấp ủ được một chút buồn ngủ, thì Tư Mã Duệ lại thò tay qua, hai tay nắm lấy bả vai của nàng, dùng sức lay động nàng:

- Tỉnh, tỉnh dậy cho trẫm.

Nàng trợn mắt, giơ tay che miệng ngáp một cái, lười biếng nói:

- Làm sao vậy?

Tư Mã Duệ chen qua, cùng nàng nằm chung một chỗ, đem đầu vùi vào cổ nàng, rầu rĩ nói:

- Lúc phụ hoàng băng hà, trẫm vẫn còn trẻ người non dạ, người duy nhất giúp đỡ trẫm là Du thái phó lại nhiễm bệnh cách thế(chết), phụ hoàng còn có mười mấy huynh đệ, sao có thể không có ý nghĩ khác? Trên triều đình khắp nơi khiến trẫm khó xử, trở về phủ cũng không yên phận, không phải hạ độc chính là ám sát, trẫm mấy lần xém bước chân vào Quỷ Môn Quan...Nhưng cũng phải cảm tạ bọn họ, nếu không phải vì bọn họ, trẫm sẽ không đem Ngự Thiện Phòng, ngự y, Càn Thanh Cung toàn bộ từ trên xuống dưới khống chế trong lòng bàn tay, phòng bị nghiêm ngặt, người ngoài hoàn toàn không thể chen chân hay nhún tay vào. Nếu thái hậu thật sự xuống tay với trẫm, cũng chỉ có thể động tay động chân lúc trẫm đi Từ Ninh Cung sớm tối thỉnh an, nhưng trẫm đã đề phòng, đương nhiên thái hậu không thể thực hiện được.

Nói xong lại giơ tay ôm nàng vào lòng, môi đặt trên cổ nàng hôn một cái, thâm tình nói:

- Nàng...Trẫm hiểu rõ nàng, từ trước đến nay chuyện gì không liên quan đến mình sẽ không quan tâm, cũng không nói xấu gièm pha người khác, lúc này lại cam nguyện mạo phạm nhắc nhở trẫm đề phòng thái hậu, cũng là vì lo lắng cho sự an nguy của trẫm, trẫm cảm tạ nàng còn không kịp, sao có thể trách nàng?

(Yul: ảnh thương chỉ r nên lúc có 2 ng to nhỏ thả thính nhau, ta sẽ thay cách xưng hô là ta- nàng. Bình thường vẫn ta- ngươi.)

Lúc nói ra những lời này, nàng đã nghĩ tới hậu quả, nhưng Tư Mã Duệ đã nói, thái hậu là thân sinh mẫu thân của hắn.

Nếu nàng còn giáp mặt phản bác tiếp tục nói mẫu hậu của hắn này nọ, rất có thể hắn sẽ giận tím mặt.

Tuy không biếm nàng vào lãnh cung, nhưng thất sủng là đương nhiên.

Nhưng nàng lại không thể không nói, nếu Thái Hậu thật sự điên cuồng làm ra chuyện kia.

Mà hắn lại không hề phòng bị, tất nhiên sẽ trúng chiêu, một khi hắn có chuyện, nàng cùng Tư Mã Diễm cũng không thể chu toàn.

May mà hắn cũng không giống ngày thường hay ở trước mặt nàng biểu hiện ấu trĩ, vẫn có thể phân biệt nặng nhẹ.

Cũng may là hắn sủng ái nàng không phải bọt nước, nếu đổi lại là người khác nói, chỉ sợ sẽ khó bảo toàn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv