Mùa xuân năm ấy, hoa đào nở rộ khắp nơi, mang theo không khí tươi mới và tràn đầy sức sống.
Những cánh hoa đào bay lượn trong gió, tạo nên một khung cảnh thơ mộng và yên bình.
Trong bầu không khí đó, tình cảm giữa Minh Phong và Kỳ ngày càng trở nên sâu đậm và bền chặt.
Một buổi sáng chủ nhật, cha Kỳ đưa anh trai cô đi dạo quanh khu vườn hoa anh đào gần nhà. Không khí trong lành và những tia nắng ấm áp khiến ông cảm thấy thư thái.
Cha Kỳ, một người đàn ông từng trải và trầm lặng, đưa tay vuốt nhẹ những cánh hoa rơi, mắt nhìn xa xăm như chìm vào dòng ký ức xa xôi.
Trên con đường nhỏ lát đá, dáng người người phụ nữ mảnh khảnh nét mặt nhân từ nhẹ nhàng toát ra sang trọng hiếm có, từ từ tiến tới gần khu vườn.
Bà Lan thường một mình đi chợ sớm để mua một ít thức ăn tươi ngon cho gia đình.
Con đường trải dài những hàng cây xanh mướt, ánh nắng ấm áp chiếu rọi qua từng kẽ lá, tạo nên những mảng sáng tối lấp lánh trên mặt đất.
Bà Lan, chậm rãi bước đi, tâm trí thỉnh thoảng lạc vào những suy nghĩ xa xăm.
Khi bà Lan đến gần hơn, một dáng người quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Đó là ông Trường, bố của Kỳ.
Ánh mắt hai người gặp nhau, và ngay khoảnh khắc đó, như có một luồng điện vô hình truyền qua.
Bà Lan khựng lại, cảm giác như thời gian đang ngừng trôi.
- "Anh Trường...?"
Bà Lan khẽ thốt lên, giọng nói pha lẫn sự ngạc nhiên và bối rối.
Ông Trường quay đầu lại, nhìn thấy bà Lan, đôi mắt ông cũng hiện lên sự ngạc nhiên.
- "Lan... Là em sao?"
Ông Trường đáp lại, giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên và hồi hộp.
Cả hai đứng im trong giây lát, như thể thế giới xung quanh họ biến mất.
Những ký ức mờ nhạt nhưng không thể nào quên ùa về, mang theo bao cảm xúc đan xen.
Họ đã từng là bạn học rất thân thiết, có những kỷ niệm đẹp đẽ và những biến cố không thể nào quên.
Trong khi đó, ở nhà Minh Phong, không khí căng thẳng đang bao trùm.
Minh Phong vừa trở về nhà sau buổi đi dạo cùng Kỳ, nhưng cơn sốt đột ngột kéo đến, khiến cậu mệt mỏi và nằm bẹp trên giường.
Nhà cửa vắng lặng, mẹ cậu không có nhà, Minh Diệu cũng đi vắng, quản gia và người làm trong nhà vẫn còn trong thời gian nghỉ chưa quay lại, còn cha cậu - ông Hải, luôn tỏ ra khắc nghiệt với cậu.
Mặc dù vậy, điều kỳ lạ là khi Minh Phong bị ốm, chính ông lại là người âm thầm chăm sóc cho cậu.
Ông cẩn thận đo nhiệt độ, pha thuốc và thậm chí còn nấu cháo cho Minh Phong. Những hành động ấy dường như trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài lạnh lùng của ông.
- "Uống thuốc đi, rồi nghỉ ngơi cho khỏe."
Ông Hưng đặt bát cháo xuống bàn cạnh giường Minh Phong, giọng nói tuy cứng rắn nhưng ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.
Minh Phong nhìn ông, trong lòng đầy mâu thuẫn.
Cậu không hiểu vì sao cha mình lại luôn tỏ ra ghét bỏ, trong khi lại chăm sóc cậu khi cậu bệnh.
Cảm giác như có một bức màn bí ẩn che phủ mối quan hệ giữa hai cha con, và Minh Phong càng cố gắng tìm hiểu, thì bức màn ấy càng trở nên dày đặc hơn.
Sau một khoảng thời gian, cơn sốt vẫn không có dấu hiệu nhẹ đi.
Cậu vẫn đang nằm nghỉ trên giường, cảm nhận sự mệt mỏi do cơn sốt gây ra.
Ông Hải ngồi bên dưới lầu trên tay vẫn là tờ báo, nhưng ánh mắt lại trầm tư nghĩ về cậu con trai.
Ông biết rằng dù có tỏ ra lạnh lùng và khắc nghiệt đến đâu, tình cảm cha con vẫn luôn hiện diện trong lòng ông.
Ông đứng lặng trước cửa phòng Minh Phongkhoong dám vào, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Trong lòng ông, có quá nhiều cảm xúc và suy nghĩ đan xen, khiến ông không thể nói ra thành lời.
Tại khu vườn hoa, ông Trường và bà Lan dần dần lấy lại bình tĩnh và bắt đầu trò chuyện.
Họ cùng nhau ngồi dưới tán cây bên cạnh vẫn là người anh trai bị khiếm khuyết mà nói chuyện về những kỷ niệm xưa cũ.
- Anh Trường, em không ngờ lại gặp anh ở đây...... Sau bao nhiêu truyện, chúng ta vẫn có duyên gặp lại ngồi và nói truyện như này."
Bà Lan thổ lộ, giọng nói chứa đầy cảm xúc.
- "Ừ, đúng là số phận. cuộc sống đã thay đổi nhiều quá."
Ông Trường đáp lại, ánh mắt trầm tư.
Bà Lan nhìn ông Trường, trong lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn.
Họ đã từng là những người bạn thân thiết, chia sẻ với nhau biết bao kỷ niệm vui buồn.
Nhưng rồi cuộc sống và những biến cố đã đẩy họ ra xa nhau, khiến mỗi người đi theo một hướng khác biệt.
Thời gian trôi theo những cánh hoa đào rơi, cuộc trò chuyện giữa ông Trường và bà Lan dần trở nên thân mật hơn.
Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện cũ, những kỷ niệm vui buồn.
Ông Trường và bà Lan dường như tìm lại được một phần quá khứ đã bị lãng quên, và điều đó khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm.
- "Lan này, em còn nhớ những ngày chúng ta học chung không?"
Ông Trường bắt đầu câu chuyện, ánh mắt xa xăm như đang lạc vào dòng ký ức.
- "Nhớ chứ anh, những ngày đó thật đẹp và vô tư."
Bà Lan đáp lại, nụ cười thoáng hiện trên môi nhưng đôi mắt vẫn ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.
- "Anh nhớ những buổi chiều chúng ta cùng nhau đi dạo, cùng nhau ôn bài. Những kỷ niệm ấy thật khó quên."
Ông Trường tiếp tục, giọng nói chứa đựng sự tiếc nuối.
- "Đúng vậy. Nhưng cuộc sống đã thay đổi nhiều. Chúng ta đều có những trách nhiệm và nghĩa vụ riêng."
Bà Lan thở dài, ánh mắt trầm ngâm.
Cả hai im lặng một lúc, cảm nhận sự bình yên và ấm áp từ những kỷ niệm xưa cũ.
Họ biết rằng dù có bao nhiêu thay đổi trong cuộc sống, những ký ức đẹp đẽ ấy vẫn sẽ luôn hiện diện trong tâm trí họ.
Cuộc gặp gỡ tình cờ đã mang lại những cảm xúc và kỷ niệm đẹp đẽ cho ông Trường và bà Lan.
Họ cảm thấy rằng dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, tình bạn và những kỷ niệm vẫn luôn tồn tại và mang lại niềm vui, sự an ủi trong cuộc sống.