Đúng vào lúc Quân Tào từ Huyện Nghi Thành qua sông, đồng thời công phá phòng tuyến Hán Thủy, Lưu Cảnh cũng dẫn quân từ Tây Thành quay trở về Trịnh Thành phía nam Hán Trung, bởi vì Kỵ binh Đê Hồ xuất binh hiệp trợ Quân Tào, làm loạn kế hoạch bắc thượng của Quân Hán, khiến cho Lưu Cảnh không thể không tạm đình chỉ bắc thượng, lệnh Hoàng Trung dẫn hai vạn quân trấn thủ Tây Thành, hắn thì quay trở về Hán Trung.
Một mặt Lưu Cảnh đồng thời phái Mã Đại đi sứ Khương Hồ, mặt còn lại thì mệnh Thành Đô lại lần nữa tăng binh năm vạn cho Hán Trung, khiến tổng binh lực của Hán Trung đạt đến mười hai vạn người, nhưng chính vào lúc này, Giả Hủ cấp báo phát từ Tương Dương cũng là do bồ câu truyền tin đến Hán Trung.
Đến đêm, Pháp Chính và Ngô Ý trấn thủ quận Hán Trung nhận được triệu lệnh khẩn cấp của Lưu Cảnh, vội vàng chạy ra quân doanh ngoài thành, một tên thân binh sớm đã ở trước cửa đại môn chờ đợi, nhìn thấy hai người họ đến, liền vội vàng đưa họ đến trung quân đại trướng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ngô Ý thấp giọng hỏi thân binh.
Thân binh cười khổ một tiếng nói:
- Cụ thể thì bỉ chức cũng không rõ rằng lắm, dường như bên phía Tương Dương đã xảy ra chuyện rồi, Châu Mục có chút lo lắng.
Ngô Ý và Pháp Chính nhìn nhau, hai người đều có chút khẩn trương, việc khiến cho Châu Mục cũng cảm thấy lo lắng nhất định là bên phía Tương Dương xảy ra đại sự gì rồi, chẳng lẽ quân Tào đã công hạ được Tương Dương rồi? Nếu là như vậy, vấn đề thật sự nghiêm trọng.
Hai người đi đến đại trướng, thân binh ở trước cửa thay bọn họ bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu mục, Ngô tướng quân và Pháp quân sư đã tới rồi.
- Mời vào!
Nghe thanh âm của Lưu Cảnh, cảm xúc xem ra khá là ổn định, đều này làm cho trong lòng Ngô Ý và Pháp Chính đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai người bước nhanh đi vào đại trướng.
Chính giữ đại trướng đặt được một đài sa bàn (lấy cát để sắp xếp địa hình), Lưu Cảnh và Bàng Thống đang đứng thảo luận quân tình, lúc này, Ngô Ý và Pháp Chính đi tới, hai người cùng nhau thi lễ nói:
- Tham kiến Châu Mục!
- Hai vị không cần đa lễ, mau lại đây!
Hai người đến gần sa bàn, mới phát hiện đây là sa bàn Kinh Châu, Lưu Cảnh nói với hai người họ:
- Vừa mới nhận được phi cáp cấp báo của Giả quân sư, Tương Dương xảy ra một chút rắc rối.
Lưu Cảnh cầm cành gỗ lên, chỉ vào Huyện Nghi Thành nói:
- Ước chừng có ba vạn Quân Tào lợi dụng trinh sát tuần tra của Hán Thủy có quá nhiều lỗ hổng, ở Huyện Nghi Thành xây dựng cầu nổi, hỏa tốc vượt qua Hán Thủy rồi, hiện tại đã công chiếm Nghi Thành, nghe nói chủ soái có thể là Trương Liêu, bọn họ cũng không xác định được.
Ba vạn người vượt sông rồi, Ngô Ý và Pháp Chính ngơ ngác nhìn nhau, vấn đề này quả thật vô cùng nghiêm trọng, lúc này, Pháp Chính lại hỏi:
- Không biết Tương Dương dùng những biện pháp nào để đáp trả chưa?
- Phản ứng đáp trả thì cũng có, Cam Ninh hỏa tốc dẫn một bộ phận thủy quân nam hạ, hủy hoại cầu nổi của Quân Tào, tăng cường phòng ngự ở Giang Hạ, mặt khác toàn bộ dân chúng ngoài thành Tương Dương đã rút lui vào trong thành, quân đội Tương Dương tăng mạnh để chuẩn bị chiến đấu, trước mắt từ tình báo của Giả quân sư mang tới cho thấy Tào Tháo cũng không có dấu hiệu đại quy mô giết vào Tương Dương.
Lúc này Bàng Thống tiếp lời nói:
- Hiện tại rất lo lắng là Quân Tào có điều động trước tiên giết về hướng Giang Hạ hay không, Giang Hạ có ưu thế thủy quân, nhưng trên mặt đất, bất luận thế nào cũng không phải đối thủ của Quân Tào, nếu như Giang Hạ bị Quân Tào phá tan, hậu quả không thể tưởng nổi, chỉ sợ toàn bộ lòng quân đều bị dao động.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, lúc này Ngô Ý hỏi nói:
- Vi thần có một nghi vấn, không biết có nên nên hỏi hay không?
- Tử Viễn cứ việc nói, không cần khiêm nhường như vậy.
Ngô Ý trầm tư một chút rồi nói:
- Vừa rồi Châu Mục nói, cầu nổi ở Huyện Nghi Thành đã bị thủy quân phá hủy, vậy bỉ chức liền không thể hiểu nổi, ba vạn Quân Tào này quay trở về như thế nào đây?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Câu hỏi này của Tử Viễn nói lên một vấn đề mấu chốt, đầu tiên là Quân Tào dựng lên cầu nổi như thế nào, dựng cầu nổi tất nhiên sẽ dùng đến thuyền nhỏ, mà phía cửa sông đã bị chúng ta phong tỏa, vậy thuyền nhỏ của Quân Tào kia sao có thể chạy tới Huyện Nghi Thành được, tuy nhiên vấn đền này vừa rồi Bàng quân sư đã giải thích, thuyền nhỏ có thể dùng xe để tải, nhất định là theo đường bộ vận chuyển đến đó, nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra, Tào Tháo đã làm rất nhiều chuẩn bị, nếu bọn họ có thể đem quân đội đưa qua sông, nhất định có biện pháp đem quân đội trở về.
Mọi người lại trầm mặc, lúc này, Lưu Cảnh lại nói tiếp:
- Mời các vị đến đây là muốn cùng mọi người thương lượng một chút, ta có phải là nên xuất binh đi Tương Dương không?
Đây chính là mấu chốt của vấn đề, ai cũng không biết Tào Tháo xuất binh Kinh Tương là vì làm loạn kế hoạch của Quân Hán tây tuyến bắc thượng, lúc mới bắt đầu Quân Tào tàn phá Phàn Thành, đóng quân phía bắc Hán Thủy, cũng không có ảnh hưởng đến kế hoạch tây tuyến, nhưng hiện tại Quân Tào đã vượt qua Hán Thủy, vấn để liền trở nên nghiêm trọng rồi.
Trong lòng ba người đều hiểu được, nếu Lưu Cảnh muốn bàn luận việc này, đã nói lên hắn có kế hoạch xuất binh cứu viện Tương Dương, nhưng mà như vậy, ít nhất trong nửa năm không thể quan thể đến việc bắc thượng nữa, như vậy kế sách vây Ngụy cứu Triệu của Toàn Tháo thành công rồi.
Trầm mặc một lát nữa, Lưu Cảnh lại chậm rãi nói:
- Ta có suy tính như thế bởi vì Đê Hồ xuất binh Thiên Thủy, khiến kế hoạch của ta bị phá hủy, ta cần đợi đại bản doanh người Khương xuất binh Đê Hồ, bức Đê Hồ kỵ binh quay về, việc này ít nhất mất đến thời gian hai ba tháng, sau đó ta cần phải đều binh khiển tướng, vận chuyển lương thực, tính toán ra cũng mất đến thời gian một hai tháng, trong khoảng thời gian này dù sao cũng là chờ đợi, vậy dứt khoát xuất binh Tương Dương, đẩy lui Quân Tào về Nam Dương, giải trừ ưu tư của Tương Dương và Giang Hạ, mọi người thấy như thế nào?
Pháp Chính thở dài nói:
- Châu Mục không phải nói muốn mời Tôn Quyền xuất binh Hợp Phì, bức Tào Tháo lui binh sao?
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Ta không đợi mong đợi Tôn Quyền xuất binh, ta nhận được tin tức từ Hứa Tĩnh, nói là Thiên tử đã hạ chỉ phong Tôn Quyền làm Ngô công, và bổ nhiệm Trình Phổ làm Thái thú quận Kiến An, ngoài ra, nghe nói Chu Du bệnh nặng, từ những tin tình báo này phân tích, Tôn Quyền mười phần thì tám chín phần sẽ không xuất binh, cùng lắm là làm ra chút bộ dạng, căn bản không thể giải vây được Tương Dương.
Nói đến đây, Lưu Cảnh lại thời dài một tiếng nói:
- Tuy rằng hiện tại Tào Tháo không có lòng thâu tóm Kinh châu, nhưng mà sợ rằng thời gian dài trôi đi, viện quân và lương thảo của lão nam hạ, Tào Tháo sẽ thay đổi quyết định, tiện đà phát động lần thứ hai nam chinh, lúc đó vấn đề liền lớn rồi.
Lời nói đến bước này, ba người đều đã hiểu Lưu Cảnh quyết định phải chi viện Tương Dương rồi, Ngô Ý liền đáp nói:
- Bắc phạt cũng không phải một lần hai lần có thể thành công, không chỉ cần giết xông lên, mà còn phải đứng được cho vững, điều này cần cẩn thận chuẩn bị, hiện tại chúng ta từng bước thận trọng bắc phạt, sách lược hoàn toàn chính xác, tận dụng tất cả, lợi dụng khoảng thời gian này vận lương bắc thượng, đem năm tòa thành trì đều chất đầy đủ lương thực, đợi nửa năm sau, chúng ra đã chuẩn bị đầy đủ xong, lần nữa bắt phạt Lũng Tây, bỉ chức tin tưởng nhất định sẽ thành công.
Lời của Ngô Ý nói đúng vào tâm khảm của Lưu Cảnh, hắn lại tiếp tục nói với ba người:
- Ta sẽ đích thân dẫn năm vạn quân đi đường Thượng Dung tiến đến Tương Dương, nhưng trước khi đi, ta cần phải làm một chút chuẩn bị, Bàng quân sư có thể đi Tây Thành phụ tá Hoàng lão tướng quân thủ thành, Pháp quân sư đi quận Võ Đô phụ tá Triệu đô đốc, phụ trách quân đội và vận chuyển lương thực, còn Ngô tướng quân ở lại quận Hán Trung bảo vệ Hán Trung lục đạo, phòng ngừa Quân Hán tiến công Hán Trung.
Ba người cùng nhau khom người thi lễ:
- Xin tuân mệnh Châu Mục!
Ngay tại ngày hôm sau, Lưu Cảnh liền suất lĩnh năm vạn đại quân, lấy Ngụy Diên làm tiên phong, rời khỏi Nam Trịnh thành, đi đường Thượng Dung trùng trùng điệp điệp thẳng hướng Tương Dương, tới giải bỏ nguy cơ cho Tương Dương.
Từ năm Kiến An thứ thứ mười bốn, Tôn Quyền và Lưu Cảnh sau khi đạt thành hiệp nghị giải hòa, quân Giang Đông liền được thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn, Giang Đông bắt đầu nghỉ ngơi lấy lại sức, dần dần khôi phục những tổn thất nghiêm trọng về kinh tế do Tây chinh đem đến cho Giang Đông.
Cùng với lúc đó, Giang Đông cũng quét sạch nội loạn, Tôn Bí bị đày đi nhốt ở tiểu đảo hải ngoại, mà đệ đệ Tôn Lãng cũng bị tước đoạt quân quyền, cách chức làm thứ dân, mưu sĩ Chu Trị cũng bị bãi miễn hết chức quan, ở nhà dưỡng lão.
Tuy nhiên Tôn Quyền vì giữ gìn chính quyền ổn định, cũng không có quá mức truy cứu, sau khi chỉ xử phạt vài tên nhân vật nòng cốt xong, còn lại các vây cánh từng người từng người được đặc xá, khiến nội bộ Giang Đông đạt được hòa giải.
Sau khi thanh trừ nội loạn xong, Tôn Quyền rốt cục đã tiếp nhận lời khuyên của Trương Hoành, lần nữa dời đô tới huyện Mạt Lăng, rồi đổi tên thành Kiến Nghiệp, chính thức dời đô thành từ Kinh Khẩu chuyển đến ''hổ cứ long bàn'' thành Kiến Nghiệp, đây là một việc đại sự của Giang Đông, xây dựng thành trì, dựng lên cung điện, từ năm Kiến An thứ mười bốn đến năm Kiến An thứ mười sáu, toàn bộ Giang Đông trên dưới đều vì chuyện này mà trở nên bận rộn.
Tuy nhiên, trong lúc dời đô, Tôn Quyền cũng không quên mở rộng biên giới, từ năm Kiến An thứ mười lăm trở đi, Tôn Quyền bắt đầu bắt tay vào làm suy yếu thế lực người Sơn Việt, mệnh lệnh Trình Phồ không ngừng tiến công thành trì của người Sơn Việt, bắt cướp người Sơn Việt làm nô.
Mà lúc này, Tôn Quyền đã bắt đầu mở rộng thế lực hướng về phía nam, y biết rằng hiện tại không thể cùng Kinh Châu tranh phong, như vậy có thể mở rộng thế lực đến Lĩnh Nam, sau đó cướp lấy Giao Châu.