Quan phòng của Lưu Cảnh nằm ở phía sau Tập Hiền Đường, cũng chính là quan phòng trước đây của Lưu Cảnh, do ba đường mười hai phòng hợp thành, là một khu kiến trúc nhỏ rộng khoảng năm mẫu, đương nhiên cũng là trung tâm quyền lực của Kinh Châu và Ích Châu.
Trong quan phòng có tổng cộng hơn hai mươi quan viên, thiết lập Thư ký giám, lập Doãn Mặc làm Thư ký lệnh, Phí Y làm Thư ký thừa, các quan viên còn lại đều đang làm việc, thư ký và thư tá nắm giữ các công văn cơ mật của Lưu Cảnh cùng với hàng vạn cuốn đồ thư.
Lưu Cảnh bước nhanh vào quan phòng, một vị quan viên trẻ tuổi vội vàng ra đón, Lưu Cảnh chỉ cảm thấy người này hơi quen mặt nhưng nhất thời không nhớ ra tên, khi người này đến gần mới đột nhiên nhớ ra, người này chính là đệ nhất khoa cử mới vào nhận chức năm ngoái tên là Thôi Thực.
Khi Thôi Thực vào nhận chức được bổ nhiệm làm Thư tá, bởi vì gã chăm chỉ kiên định, đối xử với mọi người khiêm nhường hiền hậu, thêm vào đó bản thân gã tài hoa hơn người, dần dần được Y Mặc coi trọng, hai tháng trước gã tiếp tục được thăng làm Thư ký nghị sự, phụ trách ghi chép và chỉnh sửa nội dung nghị sự.
Vừa lúc Thôi Thực gặp Lưu Cảnh, vội tiến đến thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh cười hỏi:
- Doãn Công có ở đây không?
- Hồi bẩm Châu Mục, Doãn Công đã đến, đang ở trong quan phòng.
Lưu Cảnh gật đầu rồi dặn dò gã:
- Đi mời Giả quân sư, Tư Mã quân sư và Từ trưởng sử, còn cả Tưởng Uyển, Lý Soạn và Hứa Công cùng tới, nói ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc với họ.
- Tuân lệnh!
Thôi Thực thi lễ xong liền vội vã đi, Lưu Cảnh bước vào quan phòng của mình, bên ngoài là chính đường, có bốn viên quan đang làm việc trong đó, tả hữu đều có một phòng nghị sự, phía sau là phòng công vụ của hắn, cũng chính là nơi Lưu Cảnh xử lý công việc, bên cạnh còn có hai căn phòng, một là nơi hắn nghỉ ngơi, phòng kia là đặt sa bản của Kinh Châu, Ích Châu và Quan Trung Lũng Hữu.
Lưu Cảnh đi vào phòng của mình, phòng của hắn có tầng kẹp ở giữa, trong đó đặt khối băng làm cho căn phòng vô cùng mát mẻ, vừa bước vào phòng là hơi nóng đã tiêu tan. Lưu Cảnh thở phào một hơi, cởi bỏ áo bào rồi ngồi xuống bàn.
Lúc này, Doãn Mặc vội vã tiến vào, tay ôm một chồng công văn dày cộp, cười nói:
- Đều là những công văn khẩn cấp, phải đợi Châu Mục ký mới có hiệu lực, Châu Mục mà không quay về sớm thì có một số quan viên sốt ruột tới mức nhảy sông tự vẫn rồi.
Thực ra dù là Tào Tháo, Tôn Quyền hay Lưu Cảnh thì gần như đều tự mình chỉ huy các chiến dịch lớn quan trọng, ở đây sẽ liên quan đến một vấn đề quyền lực quyết sách, bọn họ cũng dùng các cách khác nhau để giải quyết.
Trước khi Tào Tháo chuẩn bị xuất chinh sẽ tạm thời chuyển giao quyền lực phê duyệt của Thừa tướng cho con trai cả Tào Phi, Trình Dục phụ tá; Còn Tôn Quyền xuất chinh thì sẽ gọi một nhóm quan lớn văn võ tới, lập thành một phủ Ngô Hầu di động.
Còn Lưu Cảnh không có huynh đệ hay con trai lớn san sẻ thay hắn thì hắn dùng biện pháp phân quyền để giải quyết, chia tất cả quyết sách chính vụ thành hai loại A và B, chính vụ loại B do các đại quan như Quân sư, Trưởng sử, Thư ký lệnh bàn bạc quyết định, cuối cùng Thư ký thừa đóng dấu của hắn lên là có hiệu lực.
Còn với chính vụ loại A như chuyện quan quân quốc gia đại sự và bổ nhiệm nhân sự quan trọng thì phải đích thân hắn ký tên, kể cả hắn xuất chinh cũng phải đưa đến chiến trường để hắn xem qua, việc này Lưu Cảnh không hề hàm hồ.
Lúc này, chồng công văn mà Doãn Mặc ôm đến chính là công văn loại A cần hắn ký tên, Lưu Cảnh vừa cúi đầu phê duyệt vừa nói với Doãn Mặc:
- Lưu Tuần ở Giang Lăng không may ốm chết, thê nhi của y thỉnh cầu đem linh cữu chở về Thành Đô an táng, ta đã đồng ý, các ngươi thảo một cáo phó và cho phép an táng với lễ Hầu tước, thê nhi của y có thể về Thành Đô ân dưỡng.
Doãn Mặc thở dài trong lòng, y biết Lưu Tuần đam mê tửu sắc, chưa đến một năm đã qua đời rồi, con trai mới được hai tuổi, thế lực của Lưu Chương thật sự đã chấm dứt ở đây.
Lưu Cảnh dừng bút, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Doãn Mặc:
- Chuyện này Doãn Công đã biết chưa?
Doãn Mặc gật đầu:
- Mấy ngày trước công văn của quan phủ Nam Quận đã được đưa đến, tin tức đã truyền đi trong bách quan, mọi người đều biết rồi.
- Thế thái độ của bách quan ra sao?
Doãn Mặc thở dài đáp:
- bi thương hắn bất hạnh, giận không còn hắn tranh chấp!
Lưu Cảnh nhếch miệng cười lạnh lùng, tìm được công văn khẩn mà Nam Quận đưa đến trong chồng công văn, hắn nhanh chóng phê chỉ thị và ký tên, đưa cho Doãn Mặc:
- Hãy xử lý theo ý ta vừa nói, cho phép bách quan phúng điếu.
- Vi thần hiểu, sẽ lập tức tiến hành!
Doãn Mặc lại nhớ ra một việc liền nói:
- Còn nữa Man Vương Mạnh Hoạch và thê tử ngày hôm qua đã tới, muốn thỉnh tội với Châu Mục.
Hoàng Trung cuối năm ngoái xuất chinh đi Thục Nam, một lần nữa đánh bại quân đội của Ung Khải và người Di, buộc Ung Khải và tân Di Vương tới Thành Đô thỉnh tội đầu hàng Lưu Cảnh. Đồng thời chất tử ở Thành Đô nhưng Man Vương Mạnh Hoạch lại chần chừ không tới triều kiến, bởi vì bận bắc chinh Quan Trung, quân Hán tạm thời không tiến đánh, không ngờ lúc này Mạnh Hoạch lại đến.
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi lập tức hiểu ra, chắc hẳn là cuộc chiến Quan Trung tạm thời chấm dứt, Mạnh Hoạch sợ Hán quân nam chinh nên tới triều kiến trước một bước, có điều Lưu Cảnh quả thật cũng có kế hoạch chinh phạt phía nam, chuẩn bị nam chinh Man tộc vào mùa thu, Mạnh Hoạch đã chủ động tới đầu hàng thì không còn gì tốt hơn.
Lưu Cảnh liền cười đáp:
- Vậy hãy sắp xếp đi! Sáng mai ta tiếp y.
- Ngoài ra, Mạch Hoạch mang đến năm trăm binh lính, chúng ta không đồng ý cho binh lính vào thành, nhưng Mạnh Hoạch thỉnh cầu chúng ta cho phép một trăm người vào thành bảo vệ, xin chỉ thị của Châu Mục, có cho phép hay không?
- Quân đội của y đóng ở đâu?
- Đóng ở quân doanh nhỏ ở bên ngoài thành phía nam.
Lưu Cảnh suy nghĩ một lát liền đồng ý:
- Nhiều nhất cũng chỉ được cho phép trăm người vào thành, số binh lính còn lại vẫn đóng ở bên ngoài thành.
Lúc này, Thôi Thực bẩm báo ở cửa:
- Khởi bẩm Châu Mục, các quân sư đã đến rồi.
- Mời họ đến nghị sự đường chờ một chút, ta sẽ tới ngay.
Lưu Cảnh tiếp tục nói với Doãn Mặc:
- Doãn Công cũng đến đi! Ta có việc quan trọng muốn bàn bạc với mọi người...
Bên trong nghị sự đường, các đại quan gồm Giả Hủ, Tư Mã Ý, Từ Thứ, Tưởng Uyển cùng Hứa Tĩnh, Lý Soạn đều đã an vị rồi, tất cả mọi người đều đang thì thầm trao đổi, ở đây chỉ có Lý Soạn không được coi là quan lớn.
Lý Soạn là người Tử Đồng, là đồ đệ của Tư Mã Huy ở Kinh Châu, từng theo học danh nho Tống Trung, không chỉ thông Ngũ kinh chư tử mà còn tinh thông số học, bói toán, y dược, cung nỏ, máy móc... Trước khi Lưu Cảnh giành được Ích Châu, y đã đảm nhiệm chức Thư tá của Ích Châu.
Được Doãn Mặc ra sức tiến cử, Lưu Cảnh đã bổ nhiệm y làm Tương tác lệnh, lo liệu các việc như xây thành trì, xây cầu và quản lý thợ thủ công..., nhìn thấy Lý Soạn dự họp là mọi người đều đoán được lần nghị sự này có lẽ liên quan đến thợ thủ công.
Lúc này, Lưu Cảnh bước nhanh vào Nghị sự đường, phía sau hắn là Thư ký lệnh Doãn Mặc và Lục sự lang Thôi Thực cũng tiến vào theo, đám đông đứng dậy thi lễ, Lưu Cảnh khoát tay cười nói với mọi người:
- Mấy tháng nay vất vả cho mọi người rồi, hãy ngồi đi!
Tất cả mọi người đều lần lượt ngồi xuống, Thôi Thực cũng mở giấy ra trải lên chiếc bàn ở góc phòng, cầm bút chuẩn bị ghi chép nội dung nghị sự.
Lúc này Lưu Cảnh mới nói với mọi người:
- Hôm nay mời mọi người đến, chủ yếu có hai việc quan trọng cần bàn bạc, một là báo cho mọi người một tin vui, trâu gỗ của Mã Quân đã được nghiên cứu chế tạo thành công, ta đã tận mắt nhìn thấy vật thật, hơn nữa còn được xem hiệu quả vận chuyển, quả thật khiến mọi người phấn khởi.
Tin tức này lập tức làm mọi người đều vui vẻ, lần này xuất chinh tới Quan Trung bất lợi, chủ yếu là vì vận chuyển lương thực không theo kịp, nếu có thể giải quyết được vấn đề vận chuyển thì cuộc bắc chinh gần như đã giành một nửa thắng lợi rồi.
Không chỉ thế, còn do Ba Thục bốn phía đều là núi, vận chuyển vật tư thật sự vô cùng khó khăn, giữa Kinh và Thục có đường thủy Trường Giang còn thuận tiện một chút, còn giữa Ba Thục và Hán Trung thì cực kỳ vất vả, vì vậy sự thành công của trâu gỗ không chỉ có lợi cho quân sự mà cũng thúc đẩy mạnh về mặt dân chính buôn bán.
Lưu Cảnh nói tiếp:
- Vấn đề cũng có, đó là làm được trâu gỗ hết sức phức tạp, ta đề xuất bước đầu tiên kiến tạo ba nghìn con trâu gỗ, Mã Quân cho rằng ít nhất phải mất một năm, hơn nữa cần tập trung thợ thủ công quân sự của Kinh Châu và Ba Thục cùng nhau hợp sức mới có thể làm được, tuy nhiên ta hy vọng có thể rút ngắn thời gian một chút. Nếu như có thể trưng dụng thợ thủ công của quan phủ các quận, chiêu mộ thêm một số thợ thủ công giỏi trong dân chúng thì sẽ có khả năng làm được.
Mọi người giờ mới hiểu, hóa ra Lưu Cảnh muốn trưng dụng thợ thủ công các quan phủ trên quy mô lớn, đây quả thật có quan hệ trực tiếp với nghể thủ công. Lúc này, Tưởng Uyển chắp tay nói:
- Nếu muốn điều động thợ thủ công quan phủ và chiêu mộ thợ thủ công trong dân chúng thì sẽ dính dáng đến vấn đề bảo mật, Châu Mục đã nghĩ đến chưa?
- Đây đúng là một vấn đề lớn, ta cũng hỏi qua Mã Quân, y đưa ra một phương án là dỡ các linh kiện ra, giao cho các thợ thủ công khác nhau hoàn thành, cuối cùng sẽ do năm trăm đệ tử của y phụ trách lắp ghép lại, như vậy có thể giữ được bí mật, mọi người thấy phương án này thế nào?
Lý Soạn chắp tay nói:
- Vi thần thấy khả thi!
Lý Soạn là Tương Tác lệnh, y thấy khả thi thì sẽ không có vấn đề gì nữa, tất cả mọi người đều đồng ý, Từ Thứ cũng đề xuất có thể xuất thuế ruộng ra để hỗ trợ, Lưu Cảnh liền cười nói:
- Đã như vậy, mời Tương Tác giám (cơ quan chuyên quản lý xây dựng, chế tạo... ở thời cổ đại) mau chóng phác thảo phương án, sau khi phê chuẩn sẽ đưa ra thực thi, nói thực, ta có hơi sốt ruột không chịu nổi rồi, phiền Lý Khâm Trọng đi chuẩn bị luôn đi!
Tất cả mọi người đều mỉm cười, Lý Soạn thầm hiểu, đây là cách Châu Mục nói khẻo bảo mình rút lui, cuộc bàn bạc tiếp theo không liên quan đến y nữa, y biết điều thi lễ:
- Vi thần xin đi ngay!
Đợi Lý Soạn rời khỏi nghị sự đường, lúc này Lưu Cảnh mới nghiêm nghị nói với mọi người:
- Tiếp đây ta muốn bàn với mọi người vấn đề giám sát các quận huyện địa phương...
Lần nghị sự này kéo dài tới trưa mới kết thúc, phương án rất đơn giản, sẽ thành lập viện giám sát, dưới đó là Tả nội sử và Hữu nội sử, Tả nội sử giám sát bách quan, Hữu nội sử giám sát quận huyện, đồng thời phái mười giám sát sứ tới các địa phương tuần tra.
Được sự đề cử nhất trí của mọi người, Biệt giá Đỗ Quỳnh đảm nhiệm Viện lệnh giám sát, nguyên Thái thú quận Vũ Lăng là Liêu Lập đảm nhận chức Tả nội sử, Chu Bất Nghi được gọi là mặt sắt sẽ giữ chức Hữu nội sử và từ các thư viện của Kinh Châu và Ích Châu chọn ra ba mươi người làm công việc giám sát.
Trong phòng, Lưu Cảnh đã dùng xong cơm trưa, đang thư thả uống trà nghĩ đến việc của viện giám sát thì một gã thư tá tới bẩm báo:
- Hứa Công đã đến!
Lưu Cảnh gật đầu cười nói:
- Mời vào!
Lát sau, Hứa Tĩnh bước vào, Hứa Tĩnh giữ chức Thiếu Sử ở phủ tướng quân, quản lý lễ nhạc điển nghi, bổng lộc ngàn thạch, cũng là quan lớn trong phủ tướng quân, sự từng trải trong bách quan của y chỉ sau Giả Hủ nên rất được Lưu Cảnh trọng dụng.
Hứa Tĩnh bước vào phòng khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh cười tủm tỉm khoát tay:
- Hứa Công mời ngồi!
Hứa Tĩnh ngồi xuống, Lưu Cảnh lại quan tâm hỏi:
- Nghe nói Tôn phu nhân không khỏe lắm, giờ ra sao rồi?
- Đa tạ Châu Mục quan tâm, lão thê không sao.
Lưu Cảnh gật đầu thở dài:
- Hiện giờ thời tiết nóng bức, thực rất dễ sinh bệnh, ta đã hạ lệnh cấp cho các quan viên bổng lộc năm trăm thạch trở lên mỗi nhà sẽ được năm trăm cân băng hàng ngày để hạ nhiệt độ, các quan viên còn lại mỗi ngày trợ cấp trăm tiền coi như phí hạ nhiệt, sự quan tâm của ta với các quan viên chưa đủ, quả thật rất hổ thẹn!
- Châu Mục không phải hổ thẹn, điều này đã rất tốt rồi, trước đây Linh Đế chưa hề suy xét đến việc cấp phí hạ nhiệt cho đại thần, đây là lần đầu tiên vi thần nghe thấy, thần nghĩ trong lòng mọi người đều cân nhắc, sẽ hiểu được ý tốt của Châu Mục.
Lưu Cảnh bật cười, liền chuyển chủ đề sang chuyện chính sự.
- Ta nghe nói Tào Thừa tướng năm ngoái từng chiêu mộ Hứa Công tới triều đình nhậm chức, có chuyện này sao?