- Có chuyện gì tìm ta sao?
Lưu Cảnh đi lên đình, cười nói.
- Thiếp không quấy rầy chàng thảo luận chuyện quân chứ?
Tôn Thượng Hương miễn cưỡng cười nói:
- Hay là đợi chàng kết thúc xong, rồi thiếp sẽ tìm chàng nói chuyện?
Lưu Cảnh cầm tay nàng cười nói:
- Đi thôi! Ta đã xong chuyện rồi.
Tôn Thượng Hương gật gật đầu, đi theo Lưu Cảnh hướng vào bên trong tòa nhà.
- Nàng muốn quay về Giang Đông thăm mẫu thân?
Lưu Cảnh trầm mặc một lát hỏi.
Trong đáy mắt Tôn Thượng Hương có ánh lệ, nói:
- Nhận được bức thư đại tẩu gửi, nói mẫu thân thương nhớ thiếp thành bệnh, phu lang, thiếp muốn đi thăm mẫu thân.
Thanh âm của Tôn Thượng Hương khẽ nức nở, nàng kéo tay của Lưu Cảnh, cầu khẩn nói:
- Để thiếp quay về đi.
Lưu Cảnh giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt Tôn Thượng Hương, khẽ cười nói:
- Thượng Hương công chúa luôn làm theo ý mình trước đây đi đâu mất rồi? Nàng nên nói là, nếu chàng không cho ta quay về, ta sẽ một kiếm giết chết chàng. Đây mới là nàng đích thực, không cần cầu xin ta.
Tôn Thượng Hương thở dài:
- Nếu chàng không phải chồng ta, thì cớ gì ta phải cầu xin chàng?
Tôn Thượng Hương chăm chú nhìn trượng phu một lát, thấy hắn từ đầu đến cuối không gật đầu, trong nội tâm tràn đầy thất vọng, quay người chậm rãi bước vào trong nhà. Lưu Cảnh nhìn bóng lưng của nàng đi xa, khẽ lắc đầu, cũng không phải hắn không để cho Tôn Thượng Hương quay về, mà là bọn họ sắp tới thời điểm mấu chốt tấn công Quan Trung, hắn không muốn rắc rối thêm, chuyện này hắn cần phải suy nghĩ kỹ hơn một chút.
...
Đêm đến, Lưu Cảnh nằm xuống bên cạnh thê tử, hắn nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng nhỏ đang nhô lên cao của nàng, cười cười nói:
- Ta nói với nàng rồi chứ? Hai ngày nữa ta sẽ đi Hán Trung rồi.
- Chàng đã nói với thiếp rồi. Thật ra chàng không nói thiếp cũng biết, mọi người đều nói là sắp tấn công Quan Trung.
- Đúng vậy. Ngày này sẽ đến nhanh thôi.
Đào Trạm hôn lên tran hắn, dịu dàng nói:
- Không nói những chuyện này nữa, nghỉ ngơi sớm đi.
- Ừ!
Lưu Cảnh đáp lời một tiếng, thổi tắt ngọn nến, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau một hồi lâu, hắn cảm thấy thê tử vẫn chưa ngủ, liền hỏi:
- Sao thế? Hình như nàng có tâm sự?
Đào Trạm cúi đầu thở dài một tiếng:
- Sao chàng lại không cho phép nàng ấy quay về? Nàng ấy rất đau lòng, đã khóc cả buổi chiều.
- Ta không phải không cho nàng ấy quay về, chỉ là ta cần suy xét thêm.
- Phu quân, thiếp hiểu rõ chàng, suy xét chỉ là cái cớ thôi, thật ra chàng không muốn để nàng ấy quay về.
Lưu Cảnh trầm mặc không nói gì, một lúc sau, Đào Trạm buồn bã nói:
- Chàng đã quá coi trọng giang sơn rồi, vượt qua cả tình thân. Chàng đã quên rằng, nàng ấy cũng là thê tử của chàng, mẫu thân của nàng ấy vì thương nhớ nàng mà thành bệnh, cho dù là một trượng phu nhà nghèo cũng sẽ chuẩn bị một con gà để thê tử đem về nhà mẹ đẻ, chàng tuy quyền cao chức trọng lại có lúc đến cả một gia đình nhỏ cũng thua kém người ta.
- Nàng đừng nói nữa.
Lưu Cảnh mất hứng ngồi dậy:
- Nàng thì biết cái gì. Bây giờ là thời khắc mấu chốt để tấn công Quan Trung, ta không muốn bên Giang Đông lại xảy ra chuyện.
- Cho nên thiếp mới nói chàng đã xem giang sơn vượt qua cả tình thân rồi.
Trong lòng Lưu Cảnh bị đâm một nhát rất mạnh, hắn hừ một tiếng, mang giày đi ra ngoài:
- Ta qua bên Bao nương.
Đào Trạm nghiêng người nhìn trượng phu bước nhanh ra ngoài, nàng không khỏi lắc đầu, nàng cảm giác trượng phụ có lúc cũng không tránh khỏi quá bạc tình.
Lưu Cảnh đi ra sân, một luồng gió đêm lạnh buốt thổi tới, khiến cho hắn không khỏi rùng mình, trong lòng hắn lo lắng, cũng không muốn đi qua bên Bao nương, chắp tay sau lưng tản bộ dọc theo bờ hồ. Thật ra hắn cũng biết, với thực lực của Giang Đông, còn xa mới đủ để lại Tây chinh, huống chi Giang Đông cũng không có gan để Tây chinh lần nữa.
Nhưng Lưu Cảnh cảm giác, trong lúc hắn và Tào Tháo đại chiến ở Quan Trung, Tôn Quyền có lẽ sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, y nhất định sẽ nhân cơ hội làm ra chuyện gì đó, có thể là nhằm vào Tào Tháo, cũng có thể là nhằm vào chính hắn. Trong tình hình nguy cấp như vậy, từ Giang Đông lại đưa tin tới, báo Tôn mẫu bị bệnh nặng, điều này khiến trong lòng Lưu Cảnh không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Băng qua một rừng cây, Lưu Cảnh vô tình đi tới trước một toà viện, hắn ngẩng đầu nhìn một lúc, không khỏi ngây người, không ngờ hắn đã đi tới trước viện của Tôn Thượng Hương, bây giờ đã là canh một, trên lầu của Tôn Thượng Hương vẫn sáng đèn, mơ hồ vẫn thấy có người đi lại.
Lưu Cảnh do dự một lát, xoay người định rời đi, nhưng trước mắt thấy Tôn Thượng Hương lo lắng đi tới, cúi đầu, dường như không nhìn thấy hắn, lúc này Tôn Thượng Hương chợt cảm thấy gì đó, ngẩng đầu lên đúng lúc mặt đối mặt với Lưu Cảnh.
- Chàng...sao chàng lại tới đây?
Tôn Thượng Hương kinh ngạc hỏi.
Lưu Cảnh thấy khóe mắt nàng vẫn còn nước mắt, tiến tới nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, cười hỏi:
- Đêm khuya tối đen như mực này, nàng chạy đi đâu khóc lóc vậy?
- Không cần chàng quan tâm.
Tôn Thượng Hương đẩy Lưu Cảnh ra, lạnh lùng đi vào trong sân, Lưu Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng:
- Nàng không cho ta vào nhà sao?
Tôn Thượng Hương lờ đi, trái lại còn đi nhanh hơn, đi đến cửa sân, nàng chợt dừng bước, lạnh lùng nói:
- Ta đã viết thư nói với mẫu thân không quay về nữa, như vậy chàng đã hài lòng rồi chứ?
Trong lòng Lưu Cảnh bỗng nhiên nảy sinh một chút áy náy, hắn mới chợt ý thức được chuyện này bản thân hắn hơi quá đáng, hắn tiến lên trước, nắm tay nàng, kéo đến trước mặt hắn, dịu dàng nói:
- Nếu nàng muốn quay về, thì quay về đi. Ta sẽ sắp xếp lính đi theo bảo vệ nàng.
Tôn Thượng Hương toàn thân chấn động, nàng không thể tin nổi, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh nói:
- Chàng nói thật chứ?
Lưu Cảnh gật gật đầu, chỉ chỉ vào tấm áo đơn trên người cười nói:
- Đại tỷ của nàng nói ta không để ý tình thân, đuổi ta ra khỏi phòng. Ta suy nghĩ một lúc, hình như cũng hơi không quan tâm đến tình thân thật, cho nên ta đến tìm nàng, thương lượng xem chuyện nên quay về như thế nào.
Tôn Thượng Hương lập tức mở cờ trong bụng, tuy rằng tức giận Lưu Cảnh, nhưng nghe hắn đồng ý cho mình quay về, nỗi tức giận trong lòng liền tan thành mây khói, nàng thấy Lưu Cảnh quả nhiên chỉ mặc một mảnh áo ngủ trên người, không khỏi che miệng cười, kéo hắn đi về hướng phòng ngủ của mình.
Lên lầu hai, Tôn Thượng Hương xoay người ôm lấy cổ trượng phu, hôn môi hắn đầy phong tình, hai người ôm nhau thật chặt, Tôn Thượng Hương thở hổn hển, thấp giọng nói bên tai Lưu Cảnh:
- Tối nay, thiếp nhất định phải mang thai hài tử của chàng.
Trong lòng Lưu Cảnh sắc dục kích động, một tay ôm lấy đầu gối của Tôn Thượng Hương, ôm nàng đi vào phòng trong.
...
Trong phòng của Đào Trạm lại thắp sáng đèn, nàng ngồi ở trước cửa sổ có hơi bất an chờ đợi tin tức, vừa rồi nàng sai thị nữ đi tới viện của Bao nương hỏi thăm, biết trượng phu cũng không đi tới chỗ của Bao nương, điều này làm cho nàng càng lo lắng hơn, trễ thế này, phu quân đã đi đâu?
Trong lòng nàng có chút hối hận, bản thân không nên nói nặng lời như vậy, không nên nói chàng chỉ lo giang sơn, không quan tâm tới tình thân, kỳ thật trượng phu rất thương yêu con, rất chú ý đến tình thân ấy chứ. Chỉ có điều chàng cũng có chỗ khó, chính mình lại không thể hiểu cho chàng.
- Ôi! Rốt cuộc chàng đã đi đâu chứ?
Đào Trạm thở dài, lo lắng lẩm bẩm.
Đúng lúc này, nha hoàn chạy vào, thi lễ nói:
- Phu nhân, nô tì đã hỏi được tin tức của lão gia rồi.
- Chàng đang ở đâu?
Đào Trạm vội vàng hỏi.
- Ở chỗ Nhị phu nhân ạ.
Đào Trạm ngây người, phu quân đi tới chỗ Tôn Thượng Hương, là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chàng hồi tâm chuyển ý sao? Đào Trạm vội vàng hỏi:
- Bọn họ có cãi vã không?
Nha hoàn lắc đầu:
- Nô tì nghe A Loa nói, Nhị phu nhân vừa cười vừa kéo lão gia vào phòng, rất vui vẻ, dường như đêm nay lão gia đúng là qua đêm ở bên đó rồi.
Trong lòng Đào Trạm bỗng dưng thấy nhẹ nhõm, nàng biết là vấn đề đã giải quyết xong, phu quân nhất định đã cho phép Tôn Thượng Hương quay về Giang Đông thăm người thân rồi. Như vậy cũng tốt, trong lòng Đào Trạm cũng vô cùng vui vẻ, phu quân của nàng dù sao cũng không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa.
........
Đúng lúc quân Hán của Lưu Cảnh đang toàn lực chuẩn bị đánh Quan Trung, Tào Tháo cũng không coi như không có gì, lão cũng tích cực sắp xếp mọi sự.
Lão trên cơ sở của một trăm ngàn quân binh tấn công Mã Siêu trước đây, lại triệu tập thêm một trăm ngàn đại quân từ Tịnh Châu và Hà Bắc tiến vào Quan Trung, khiến cho Tào quân chuẩn bị cho chiến sự lên tới hai trăm ngàn, chỉ riêng ở Trường An số lương thảo tích trữ có tới hơn một triệu thạch.
Tào Tháo hiểu rất rõ ý nghĩa của đại chiến Quan Trung lần này, một khi quân binh của Lưu Cảnh công chiếm được Quan Trung, như vậy tiếp theo sẽ là Lũng Hữu, Hà Tây và các quận Quan nội đều sẽ rơi vào tay của hắn ta. Lưu Cảnh sẽ từ một chư hầu phía Nam, nhảy lên thành chư hầu thiên hạ, khắc sâu tầm ảnh hưởng lên thế cục của thiên hạ, khi đó Tào Tháo rất có thể sẽ biến thành Đổng Trác thứ hai.
Tào Tháo đã bước chân lên đất Quan Trung, lão ở dưới bảo vệ của một trăm ngàn kỵ binh Hổ Báo, trùng trùng điệp điệp kéo tới Trường An.
Lúc này Trường An cũng không phải là Trường An của thời Tùy Đường, hay là Trường An Hántriều, từ những năm cuối của Vương Mãng, sau khi Trường An bị quân Xích Mi phá hoại, Lưu Tú liền định đô ở Lạc Dương, Trường An từ đó về sau liền xuống dốc.
Tuy Trường An không còn là đô thành, nhưng nó vẫn như lúc được Hán triều sửa chữa, đã trở thành một trong những thành lớn nổi danh thiên hạ. Hơn nữa Đổng Trác đã thiêu hủy Lạc Dương, dời đô về Trường An, lại phái người sửa chữa thành Trường An mới hoàn toàn, đến nay vẫn là một tòa thành cao rộng lớn kiên cố.
Trước khi Mã Siêu làm phản, Trường An vẫn do Tư Lệ Giáo Úy Chung Diêu trấn thủ. Sau khi Mã Siêu tạo phản, theo đó ý đồ tấn công Quan Trung của Lưu Cảnh càng ngày càng rõ ràng, Tào Tháo liền lệnh cho mưu sĩ hàng đầu của lão là Tuân Du chỉ huy quân Quan, Lũng, hồi đầu năm lại bổ nhiệm con trai Tào Thực làm đô đốc Quan Trung, thống lĩnh một trăm bốn mươi ngàn đại quân, con thứ Tào Chương làm đô đốc Lũng Hữu, thống lĩnh sáu mươi ngàn quân.
Lúc đội quân của Tào Tháo chậm rãi tiến đến Trường An, Tào Thực dẫn theo Tuân Du, Tào Nhân, Chung Diêu, Từ Hoảng, Vu Cấm, Tư Mã Lãng, Mao Giới và văn võ tướng quan ra ngoài thành nghênh đón, Tào Thực quỳ trước ngựa phụ thân, dập đầu nói:
- Tào Thực bái kiến phụ thân đại nhân, bái kiến Thừa tướng.
Mọi người cùng khom người thi lễ:
- Bái kiến Thừa tướng!
Tào Tháo khẽ mỉm cười nói:
- Các vị miễn lễ.
- - - - - oOo- - - - -