Lưu Cảnh vô cùng nể trọng Từ Thứ, hắn suất quân tây chinh Ích Châu và Hán Trung, liền giao hoàn toàn Kinh Châu cho Từ Thứ và Giả Hủ, hai người thống trị Kinh Châu vẹn toàn, Giả Hủ chịu trách nhiệm đồn điền, mà chính vụ dân sinh đều là do Từ Thứ toàn quyền xử lý.
Tuy rằng Từ Thứ ở phương diện quân sự mưu lược không bằng Giả Hủ và Tư Mã Ý, nhưng ở chính vụ lại vô cùng xuất sắc, các loại thực thi thích đáng khiến Kinh Châu có sức sống dạt dào, thời gian hai năm ngắn ngủn đã một lần nữa khôi phục kinh tế dân sinh mà quân Tào xuôi nam phá hư, đây chính là thành tựu xuất sắc.
Lưu Cảnh cũng làm lễ cười nói:
- Là Trưởng sử khổ cực mới phải.
Lúc này, Tôn Càn tiến lên quỳ xuống cúi đầu lễ:
- Tôn Càn bái kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Công Hữu, chúng ta là lão bằng hữu, không cần hành đại lễ, mời ngồi!
Hắn lại hướng sang Từ Thứ gật gật đầu. Từ Thứ cũng ngồi xuống, Tôn Càn ngồi xuống, lại hạ thấp người cười nói:
- Trước tiên chúc mừng quân Kinh Châu thành công cướp lấy Ích Châu và Hán Trung, cũng chúc mừng Châu Mục trở thành người đứng đầu hai châu.
- Đa tạ Công Hữu, không biết tình trạng hiện tại của Lưu hoàng thúc như thế nào, bên kia Giao Châu có thuận lợi không?
Lưu Cảnh thấy Tôn Càn giống như đang chuẩn bị tìm từ, liền cười nói:
- Công Hữu không cần trau chuốt, chỉ cần nói rõ, ta rất muốn biết Lưu hoàng thúc đánh hạ hai quận Úc Lâm và Thương Ngô như thế nào?
Tôn Càn không giấu diếm nữa, thẳng thắn mà cười nói:
- Lần này xuôi nam Giao Châu phảng phất có ý trời, ngay khi chúng ta chuẩn bị khởi binh, Lại Cung quận Úc Lâm và Ngô Cự quận Thương Ngô bạo phát chiến đấu kịch liệt.
Hai người có mối thù đã lâu, nhưng lần này là vì tranh đoạt biên giới hai quận Lương Đại và Lệ Phố, kết quả Lại Cung chiến ba trận bại cả ba, bị trục xuất quận Úc Lâm, y ôm hận trong lòng, liền tìm Lưu hoàng thúc, đem ấn tín Thái Thú Úc Lâm cho chúng ta, nguyện ý nhượng xuất Úc Lâm, điều kiện chính là muốn chúng ta cứu gia quyến của y.
Vì vậy mà chúng ta có cớ xuất binh, do quân sư Gia Cát suất lĩnh mười ngàn quân cùng với Nhị tướng Quan - Trương xuôi nam, quân sư Gia Cát dùng kế nghi binh, dùng hai ngàn người giả làm quân chủ lực giằng co với Ngô Cự, Vân Trường thì dẫn tám ngàn người đi đường vòng quận Thương Ngô, đánh sào huyệt của Ngô Cự, Ngô Cự hoảng sợ rút lui phía nam, nửa đường bị Vân Trường hồi binh phục kích, một trận chiến đánh tan, Ngô Cự bị bắt đầu hàng, chúng ta liền dùng tốc độ nhanh nhất cướp lấy hai quận Úc Lâm và Thương Ngô.
- Vậy Sĩ Nhiếp quận Giao Chỉ thì sao?
Lưu Cảnh lại hỏi tiếp:
- Y có phản ứng gì?
- Khi chúng ta cướp lấy quận Thương Ngô, Sĩ Nhiếp cũng dẫn mười ngàn quân ở một bên như hổ rình mồi, y cũng thừa cơ vào nhưng vẫn là chậm một bước, quận Thương Ngô, huyện Quảng Tín bị chúng ta chiếm lĩnh trước, quân sư Gia Cát mệnh Trương tướng quân cướp hậu cần lương thảo của Sĩ Nhiếp, cùng lúc đó, quân sư Gia Cát lại áp dụng vườn không nhà trống, thủ thành không chiến, Sĩ Nhiếp khó có thể chống đỡ, đành phải rút quân về Giao Chỉ rồi.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Nếu chiếm lĩnh hai quận Úc Lâm và Thương Ngô, hẳn là phải nhiều lương thảo mới đúng, sao còn muốn mượn lương thực của ta?
Tôn Càn thở dài một tiếng nói:
- Chủ yếu là Lại Cung và Ngô Cự liên tục giao chiến mấy năm nay, ảnh hưởng nghiêm trọng tới canh tác của nông dân, năm nay cày bừa vụ xuân gặp trở ngại, chúng ta đành phải gieo đậu làm lương thực, năm nay nhất định sẽ xuất hiện nạn đói, cho nên Lưu hoàng thúc khẩn cầu Châu Mục có thể cho chúng ta mượn một trăm ngàn thạch lương thực, vượt qua nạn đói năm nay.
- Mượn lương thực không có vấn đề gì, chỉ là các ngươi muốn trả lại ta thế nào? Điểm này ta hy vọng có thể nói rõ ràng.
Lưu Cảnh thản nhiên cười nói.
Tôn Càn đỏ bừng cả mặt, y không nghĩ đến Lưu Cảnh sẽ hỏi vấn đề này khiến y nhất thời khó có thể trả lời, Từ Thứ bên cạnh cũng có chút xấu hổ, chư hầu mượn lương thực là chuyện thường, nhưng tuyệt sẽ không giáp mặt đề xuất việc trả lương thực, mà ngay cả người bình thường mượn gạo cũng sẽ không gọn gàng dứt khoát hỏi người khác khi nào trả? Như vậy sẽ làm cảm tình bị sứt mẻ.
Tuy nhiên Từ Thứ cũng biết, Lưu Cảnh hỏi như vậy tất có thâm ý, y ở một bên cũng duy trì trầm mặc, không ra mặt hoà giải.
Sau một lúc lâu, Tôn Càn thở dài nói:
- Thẳng thắn nói, chúng ta quả thật không biết khi nào thì có thể đem lương thực trả lại cho Kinh Châu, bởi vì chúng ta còn không biết tình hình sản xuất lương thực thế nào, nhưng chúng ta có thể cam đoan, nhất định sẽ đem lương thực trả lại cho Kinh Châu.
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Hai mươi năm sau hoàn lại cũng là hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không thể làm như vậy được, cũng không phải ta làm khó dễ các ngươi, mà là ta cảm thấy song phương nên thảo luận một chút, ký kết một hiệp nghị, đem một sự việc nói rõ ràng, tỷ như một năm sau trả như thế nào? Nếu một năm không được, ba năm sau trả thì thế nào, nếu thật sự còn không được thì sẽ dùng cái gì để đền? Dù sao cũng là một trăm ngàn thạch lương thực, không phải số lượng nhỏ, Công Hữu cảm thấy thế nào?
Tôn Càn ngây ngốc một chút, bỗng nhiên y hiểu được, không phải Lưu Cảnh ép bọn họ trả lương thực, mà là Lưu Cảnh không muốn cho mượn lương thực không công, cần phải có điều kiện, chỉ có điều hắn không chịu nói rõ mà phải tự mình chủ động đề xuất.
Trong lòng Tôn Càn cười khổ một tiếng, hạ thấp người nói với Lưu Cảnh:
- Là ta nghĩ quá đơn giản, quả thật cần ký một hiệp nghị, không biết Châu Mục cho chúng ta mượn lương thực thì cần chúng ta cung cấp cái gì mới có thể đảm bảo?
Lưu Cảnh mỉm cười, Tôn Càn này rất thông minh hiểu ý của mình, hắn ngẫm nghĩ một chút liền mỉm cười nói:
- Kỳ thật ta không cần vật tư đảm bảo, một trăm ngàn thạch lương thực ta có thể cung cấp, nhưng ta cũng cần Lưu hoàng thúc cho ta một phần văn bản hứa hẹn, trước khi trả một trăm ngàn thạch lương thực, ta không cho quân đội của y bước vào cảnh nội Kinh Châu.
Tôn Quyền yên lặng gật đầu, y hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, Kinh Nam tất nhiên sẽ không đóng bao nhiêu quân ở Kinh Châu, nhưng Lưu Cảnh lại lo lắng quân đội hoàng thúc sẽ nhân cơ hội trở về Kinh Nam, cho nên hắn muốn dùng một trăm ngàn thạch lương thực để làm thành một trói buộc, buộc hoàng thúc phải hứa hẹn, nhưng đây cũng chỉ là một hứa hẹn đơn phương.
Ưu đãi đương nhiên cũng có, chính là Lưu Cảnh không hề đòi nợ, năm năm trả lương thực, mười năm trả lương thực cũng có thể, phương diện này có lợi cũng có hại, nhưng không phải Tôn Càn y có thể làm chủ.
Nghĩ vậy, Tôn Càn nói:
- Một khi đã như vậy, ta phải trở về xin chỉ thị hoàng thúc, hoặc là Châu Mục phái người trở về cùng ta, như vậy cũng không cần chạy qua chạy lại.
- Có thể!
Lưu Cảnh vui vẻ đáp ứng:
- Để biểu đạt thành ý, ta sẽ phái thuyền đi theo tặng hai vạn thạch lương thực đến quận Thương Ngô trước, tám vạn lương thực còn lại khi Lưu hoàng thúc viết văn bản chính thức, ta sẽ một lần chuyển toàn bộ lương thực đi.
Tôn Càn gật đầu đáp ứng, y lại trầm mặc hỏi:
- Châu Mục thật sự tin tưởng sự ràng buộc của hiệp nghị sao?
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Thẳng thắn nói, thật ra ta cũng không tin, nhưng phải làm chút gì đó thì hai bên cũng dễ ăn nói.
- Ta hiểu được!
Tôn Càn cười cười lại hỏi:
- Không biết Châu Mục còn có vấn đề gì cần ta trả lời không?
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, cười hỏi:
- Còn có một việc ta rất muốn biết, các ngươi chuẩn bị đối phó Sĩ Nhiếp ở Giao Chỉ như thế nào?
Theo lý vấn đề sách lược quân sự không thể dễ dàng tiết lộ, hơn nữa nếu nói cho Lưu Cảnh biết về Sĩ Nhiếp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tuy nhiên Tôn Càn cũng biết, lấy thân phận của Lưu Cảnh sẽ không làm loại việc hai mặt này, y liền thản nhiên bẩm báo.
- Bước tiếp theo chúng ta sẽ cướp lấy ba quận Hợp Phố, Cao Lương và Chu Nhai, cắt đứt liên hệ giữa quận Nam Hải và phía tây quận Giao Chỉ, ý đồ của hoàng thúc trước tiên đánh hạ quận Nam Hải, lấy Phiên Vũ làm châu trị, sau đó đàm phán vơi Sĩ Nhiếp, sau khi ổn định một hai năm, lại tiến công hướng tây Sĩ Nhiếp, cuối cùng thống nhất Giao Châu.
- Được lắm, sách lược này vô cùng tốt, phát triển vững chắc, đề nghị duy nhất của ta chính là Sĩ Nhiếp kinh doanh ở Giao Chỉ đã lâu, quy thuận lòng dân, nếu hoàng thúc muốn tấn công y thì nhất định phải chuẩn bị tốt, trước lấy ưu thế quân sự, tỷ như chọn đúng mùa, lại tỷ như có thể đi đường biển công chiếm quận Viết Nam phía nam Giao Chỉ, giáp công nam bắc, lấy tốc độ nhanh nhất đánh tan Sĩ Nhiếp, nếu chiến tranh kéo dài sẽ bất lợi cho hoàng thúc.
- Đa tạ lời vàng ngọc của Châu Mục, ta sẽ chuyển cáo hoàng thúc, nếu không có chuyện gì khác, Tôn Càn cáo từ.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Hôm nay lại nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta bảo Liêu Lập đi Giao Châu cùng ngươi, các ngươi có thể mang lương thực đến Thương Ngô trước, như vậy đi chung đường cũng sẽ không mệt nhọc.
Tôn Càn cáo từ lui xuống, Lưu Cảnh lại sai người đi mời Liêu Lập. Lúc này, Từ Thứ cười nói:
- Ta cảm giác dường như Châu Mục có chút mâu thuẫn với Lưu Bị, cùng lúc hy vọng lão có thể thống nhất Giao Châu, về phương diện khác lại muốn hạn chế lão phát triển, là vì sao?
Lưu Cảnh thở dài nói:
- Theo chiến lược Kinh Châu mà nói, ta hy vọng Lưu Bị và Sĩ Nhiếp đối lập, ở Giao Châu duy trì hai phe đối địch, như vậy Lưu Bị sẽ không rảnh chú ý phía bắc, nhưng theo lợi ích lâu dài mà nói, ta vừa hy vọng Lưu Bị có thể mau chóng thống nhất Giao Châu, ở Giao Châu mở rộng văn hóa Hán, khiến Giao Châu có thể mau chóng phát triển giống Kinh Châu, có thể đánh hạ thống trị Giao Châu làm căn cơ lâu dài, cho nên lòng ta có chút mâu thuẫn, kỳ thật đây cũng là mục đích chủ yếu ta thả Lưu Bị đi Giao Châu.
Từ Thứ gật gật đầu, từ đáy lòng thở dài nói:
- Châu Mục không hổ là người hùng có tài lược, ánh mắt và lòng dạ này, đúng là người thường khó mà làm được!
Lúc này, thanh âm của Liêu Lập từ gian ngoài truyền đến:
- Khởi bẩm Châu Mục, vi thần đến đây.
- Vào đi!
Liêu Lập cũng là mưu sĩ của Lưu Cảnh, đảm nhiệm chức Tham quân, y thuộc loại mưu sĩ cấp hai, kém hơn đám người Giả Hủ, Tư Mã Ý, giống như Đổng Doãn, Mã Lương, Doãn Mặc, Lưu Mẫn, Y Tịch, Lý Phù, Lý Nghiêm, Chu Bất Nghi, Tưởng Uyển, cùng với Bành Dương Ba Thục, Lý Dị, Đặng Chi vân vân, những người này đều thuộc về mưu sĩ cấp hai.
Mưu sĩ cấp hai không thể tham dự quyết sách trọng đại của quốc gia, nhưng bọn họ sẽ phụ trách một ít chiến dịch quy mô nhỏ, hoặc là phụ trách một ít sự vụ cụ thể, như đồn điền, tuần tra, giám quân, quặng giám, tiền giám, lương thực giám vân vân.
Giống như Liêu Lập phụ trách kiểm toán đúc tiền và tạo thuyền, tuần tra ở sở đúc tiền và sở tạo thuyền, Lưu Cảnh sở dĩ phái Liêu Lập đi sứ Giao Châu, chủ yếu bởi vì y là người Kinh Nam, vả lại Liêu Lập tính cách sắc xảo, tâm tư tinh tế, sức quan sát rất mạnh, để y đi Giao Châu là người thích hợp nhất.
Liêu Lập đi đến, thi lễ sâu:
- Tham kiến Châu Mục!
- Liêu Tham quân mời ngồi!
Liêu Lập ngồi xuống, Lưu Cảnh cười hỏi:
- Gần đây tình hình đúc tiền như thế nào?
- Khởi bẩm Châu Mục, chúng thần đã mở ba mươi lò đúc tiền, vấn đề lớn nhất chính là không đủ đồng cục, nhưng mười ngày trước, từ Ba Thục vận chuyển đến triệu cân đồng cục, như vậy hoàn toàn hóa giải vấn đề không đủ đồng cục, mặt khác một lượng thoi vàng và nén bạc đã bắt đầu đúc rồi, trong kho hàng đã có thành phẩm, chỉ có điều còn chưa công khai phát hành.
Lưu Cảnh gật gật đầu, lại nói với Từ Thứ:
- Chuyện trọng yếu tiếp theo là phải thống nhất tiền tệ giữa Kinh Châu, Ích Châu và Hán Trung, ta đã hạ lệnh vận chuyển toàn bộ tiền tệ của quan phủ của Ích Châu và Hán Trung chở về Tương Dương, nấu chúng nóng chảy sau đó đúc tiền lại, tiền tệ lưu thông trên thị trường hai nơi này cũng dần dần thu hồi, đổi thành tiền mới, chuyện này phải nắm chặt.
Từ Thứ hạ thấp người nói:
- Vi thần nhớ kỹ.
Lưu Cảnh mới hướng sang Liêu Lập thản nhiên cười nói:
- Ta tính toán cho ngươi làm sứ giả đi sứ Giao Châu, thay ta sẽ giải quyết chuyện của Lưu Bị.
----------oOo----------