Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 537: Tin tức ở Quan Trung



Nội đường lại yên tĩnh, Pháp Chính vẫn rất quan tâm tiền đồ của mình, y vì bị vụ án của Trương Tùng liên lụy đến nên bị Lưu Chương giáng chức đi quản lý sách báo, y chỉ trông cậy vào Lưu Cảnh nhập Thục thì y mới có thể hoàn toàn xoay chuyển, không ngờ, Lưu Cảnh vẫn trọng dụng quan viên Ba Thục mà phái y tới Hán Trung.

Pháp Chính tưởng rằng Lưu Cảnh muốn giữ y ở Hán Trung, nhưng y vừa mới nhận được tin tức, Lưu Cảnh lại bổ nhiệm Dương Tùng làm thái thú quận Hán Trung, việc này khiến Pháp Chính có chút thất vọng, đó là vị trí y muốn nhưng lại cho Dương Tùng thanh danh không tốt đảm nhiệm, chẳng lẽ muốn để mình làm Quận Thừa sao?

Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, về việc sắp xếp Pháp Chính hắn luôn suy xét, kỳ thật làm một kẻ bề trên, hắn không cần hỏi đến sự vụ cụ thể, hắn chỉ cần quản người, chỉ cần dùng người thích đáng, hết thảy sự việc tự nhiên sẽ suôn sẻ thuận lợi.

Tài hoa của Pháp Chính ở quân sự mà không phải chính vụ, đây cũng là nguyên nhân hắn ở Ba Thục vẫn khó có thể ra mặt, Pháp Chính là một mưu sĩ lỗi lạc, không nên đi làm việc vụn vặt, Lưu Chương không phát hiện ưu thế của y, việc này đã nói rõ Lưu Chương không biết dùng người.

Từ lần giành được Hán Trung này là nhìn ra Pháp Chính có kỳ mưu, ở trong lúc hỗn loạn bắt được mấu chốt, giành lấy thành Nam Trịnh, làm Trương Lỗ mất căn cơ, khiến thế lực Trương Lỗ sụp đổ.

Hơn nữa mưu lược giành lấy Nam Trịnh cũng cực kỳ xuất sắc, lợi dụng mâu thuẫn của Trương Vệ và Dương Tùng, thành công lừa gạt lấy được thành trì, đặc biệt lại biết tròn biết méo, nhân tài như vậy để y làm quan quận huyện thì thật sự quá đáng tiếc.

Quan trọng hơn là, địa vị của Hán Trung không phải là nhỏ, tương lai Ba Thục là cúc áo của Quan Trung, loại địa phương mấu chốt này hắn nhất định phải để người quan trọng đến khống chế.

Đương nhiên, người quan trọng không phải là Dương Tùng, hắn để Dương Tùng làm Thái Thú vì noi theo kế sách của Lưu Bang dùng Ung Xỉ, ngay cả loại tham quan như Dương Tùng cũng có thể tha thứ, việc này khiến những quan lại phương bắc muốn tư lợi phải lo lắng?

Nhưng thực quyền chân chính không thể đưa Dương Tùng, tương lai quan thự thực quyền của quận Hán Trung cũng không phải phủ Thái thú, mà là phủ Đô Đốc, cho nên Pháp Chính là nhân vật mấu chốt phủ đô đốc.

Quan viên dưới tay mình, bọn họ rất nhanh sẽ hiểu, không cần nhiều lời.

Nghĩ vậy, Lưu Cảnh thản nhiên cười nói:

- Tào Tháo có bốn đại mưu sĩ, Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du và Trình Dục, bây giờ còn thừa ba người, như vậy ta cũng cần bốn đại mưu sĩ, ta có Giả Hủ, Tư Mã Ý, còn thiếu hai người, tốt nhất là Gia Cát Lượng, đáng tiếc y không chịu phụ tá ta, Bàng Thống cũng có thể miễn cưỡng tính một người đi! Như vậy còn thiếu một người, không biết Hiếu Trực có nguyện ý trở thành một trong số đó hay không.

Pháp Chính lập tức ngây ngẩn cả người, giờ mới y mới hiểu được thâm ý Lưu Cảnh để y theo quân nhập Hán Trung, hóa ra là để mình trở thành một trong bốn đại mưu sĩ, Pháp Chính vừa kích động, vừa chờ mong, y vội vàng thi lễ:

- Pháp Chính nguyện dốc sức vì Châu Mục!

Lưu Cảnh vừa cười nói:

- Tuy là quân sư, nhưng ngươi lại phải ở Hán Trung, Tử Long là đô đốc Hán Trung, chủ quản quân chính Hán Trung, tướng quân Ngô Ý giúp đỡ quân vụ, mà bên cạnh y lại thiếu một Trưởng sử làm chính vụ, Hiếu Trực tới đảm nhiệm đi!

.....

Vào đêm, Lưu Cảnh ngồi ở trước bàn viết thư cho người nhà, hắn không chỉ viết cho thê tử Đào Trạm một phong thư, còn muốn viết cho vợ thứ Thượng Hương một phong thư.

Ngoài ra hắn còn vướng bận một việc, theo thời gian, hẳn là Tiểu Bao Tử đã sinh rồi, lại không biết con là nam hay nữ, giờ khắc này, trong lòng của Lưu Cảnh tràn đầy dịu dàng, hắn vẫn hy vọng mình có một con gái, chỉ mong Tiểu Bao nương đừng để hắn thất vọng.

Lúc này, cửa gõ, đã cắt đứt ý nghĩ của Lưu Cảnh, hắn dừng bút lại có chút không vui hỏi han:

- Chuyện gì?

- Châu Mục, Lưu Tham quân đến, Quan Trung có tin tức!

Tin tức này khiến Lưu Cảnh đang không vui trong lòng lập tức tan thành mây khói, hắn vội vàng nói:

- Mau mời y vào!

Lưu Tham quân dĩ nhiên là là Lưu Mẫn, y phụng mệnh đi sứ Lũng Hữu thành lập liên hệ với Mã Siêu. Lưu Cảnh cũng rất quan tâm tình hình của Quan Trung, lần này hắn tiến công quy mô vào Ba Thục và Hán Trung, Tào Tháo cũng không hề xuất binh can thiệp, điều này làm cho hắn cảm thấy hơi kỳ quái, có lẽ là Tào Tháo tạm thời vô lực can thiệp Ba Thục, Hán Trung, nhưng bất kể như thế nào, Tào Tháo sẽ không đứng yên nhìn, hắn hoài nghi Quan Trung sẽ có tin tức.

Ngay khi hắn lo lắng, Lưu Mẫn liền chạy vào.

Một lát, Lưu Mẫn phong trần mệt mỏi đi vào phòng, y vừa từ Quan Trung về, đã mang theo tin tức của Quan Trung thỉnh cầu của Mã Siêu.

- Tham kiến Châu Mục!

Lưu Mẫn thi lễ nói.

Lưu Cảnh thấy y đen gầy hơn lần trước, nhưng tinh thần tràn đầy sinh lực, liền cười nói:

- Lưu Tham quân khổ cực rồi, mời ngồi!

- Tạ ơn Châu Mục!

Lưu Mẫn ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Lưu Cảnh,

- Đây là thư Mã Siêu tự tay viết, mời Châu Mục xem qua.

Lưu Cảnh tiếp nhận tin, nhưng không vội vã mở ra, nhìn đặt lên bàn, cười hỏi:

- Tình hình Quan Trung như thế nào, Tào Tháo xuất binh chưa?

Lưu Mẫn gật gật đầu:

- Tào Tháo xuất binh vô cùng quỷ dị, lão mệnh Ti lệ Giáo Úy Chung Diêu chinh phạt Trương Lỗ. Chung Diêu dẫn ba vạn quân nam chinh, nhưng lão vẫn không đi Tử Ngọ Cốc, cũng không phải đi đường Trần Thương, mà là đi hướng tây Tán Quan, đi đường Kỳ Sơn xuôi nam.

Lưu Cảnh lập tức đứng lên, mang tới một bức bản đồ trải lên bàn, nhìn kỹ một lát, Kỳ Sơn ở vào phía tây nam quận Thiên Thủy, xem xét kĩ thì đó là địa bàn của Mã Siêu, đây chính là mượn đường địa bàn của Mã Siêu, mày Lưu Cảnh nhíu lại:

- Việc này thật lạ, chẳng lẽ Tào Tháo lại muốn mượn đường phạt Quắc sao?

Lưu Mẫn thở dài một tiếng:

- Mấu chốt là quân Tào không báo cho Mã Siêu mà trực tiếp suất quân ra Tán Quan, nói là đi Kỳ Sơn xuôi nam, nhưng quân lại trú binh tại Thiên Thủy bất động đã có mười ngày rồi, Mã Siêu không thể nhịn được nữa liền quyết định xuất binh đuổi quân Tào đi.

Lưu Cảnh cầm thư trên bàn, mở ra nhìn một lần, trong thư đúng như lời Lưu Mẫn nói, Mã Siêu quyết định xuất binh đuổi quân Tào đi, hy vọng Lưu Cảnh có thể xuất binh đến Quan Trung, cùng thảo phạt quân Tào. Lưu Cảnh trầm tư một lát lại hỏi:

- Vậy Nghiệp Đô xuất binh chưa?

- Nghiệp Đô cũng xuất binh rồi, Tào Tháo mệnh hộ quân Hạ Hầu Uyên dẫn ba vạn quân từ Hà Đông xuất phát chinh phạt phía tây, đi tới Quan Trung, chuẩn bị hội hợp với Chung Diêu.

Lưu Mẫn vừa mới nói xong, ngoài cửa lại có thân binh bẩm báo:

- Khởi bẩm Châu Mục, Lý Phù đưa tình báo khẩn cấp từ Nghiệp Đô tới.

Tin tức gần như đến cùng một lúc, Lưu Cảnh ý thức được Tào Tháo có động tác lớn rồi, hắn vội vàng nói:

- Đem vào đây!

Một lát, thân binh dẫn một gã nam tử trẻ tuổi vội vàng tiến vào, gã quì một gối, lấy ra một phong thư trình lên:

- Phụng mệnh Lý Tham quân đưa thư cho Châu Mục!

Lưu Cảnh nhận thư nhìn một lần, hắn gật gật đầu, lại hỏi:

- Lý Tham quân ở Nghiệp Đô thế nào?

- Hồi bẩm Châu Mục, Lý Tham quân đã ở Nghiệp Đô thành lập mạng lưới tình báo, có hơn tám mươi danh thủ xuống, vận chuyển vô cùng thuận lợi.

Lưu Cảnh cười vui mừng, quả nhiên Lý Phù rất có khả năng, không phụ lòng kỳ vọng của mình, hắn lập tức phân phó xung quanh:

- Thưởng cho y mười lượng hoàng kim, dẫn y đi nghỉ ngơi.

- Tạ ơn Châu Mục thưởng!

Người đưa thư thi lễ, đi theo thân binh lui xuống.

Lúc này, Lưu Cảnh nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của Lưu Mẫn cười nói:

- Chờ một chút, ta sẽ tìm một người tới thảo luận.

Hắn nói với thân binh nói:

- Đi mời Pháp tiên sinh đến!

Thân binh lĩnh lệnh đi, Lưu Cảnh quay đầu lại nói với Lưu Mẫn:

- Pháp tiên sinh chính là danh thần Ích Châu Pháp Hiếu Trực, có tài kinh thiên vĩ địa, đáng tiếc Lưu Chương ngu ngốc, không nhìn được nhân tài, giờ Pháp Hiếu Trực cũng sẽ trở thành phó quân sư của ta, tham mưu quân sự.

Lưu Mẫn vui mừng nói:

- Châu Mục có toàn bộ nhân tài, đây là mấu chốt thành công của chúng ta, hy vọng Châu Mục tiến thêm một bước nữa không bám vào khuôn mẫu đề bạt nhân tài, chúng ta chắc chắn vượt qua Tào Tháo, thành thế lực đệ nhất thiên hạ, cuối cùng thống nhất thiên hạ.

- Ngươi nói không sai, nhân tài là gốc rễ của hưng thịnh, ta đã hạ lệnh Tương Dương chuẩn bị mở cuộc thi tuyển nhân tài khắp nơi, từ mùa thu đến mùa hạ năm nay tìm nhân tài, người đọc sách trong thiên hạ bất kể là ai cũng có thể đến Tương Dương tham dự cuộc thi, chỉ cần có tài là được.

Pháp Chính cũng tạm thời trú ở quân nha, cách chỗ Lưu Cảnh vài viện tử, rất nhanh y liền đi theo thân binh vào trong viện Lưu Cảnh:

- Châu Mục, Pháp tiên sinh đến rồi!

Thân binh ở ngoài cửa bẩm báo nói.

- Mời vào đi!

Pháp Chính đi vào phòng, thi lễ Lưu Cảnh, lại nhìn Lưu Mẫn một chút, y không biết Lưu Mẫn:

- Vị này là

Lưu Cảnh cười giới thiệu với y:

- Vị này là Lưu Tham quân đứng đầu Kinh Châu ta, có thể tiên sinh đã nghe nói qua.

- Chẳng lẽ là cháu của nguyên Lưu Biệt Giá Kinh Châu?

Lưu Mẫn khom người thi lễ:

- Đúng là vãn bối Lưu Mẫn, ta cũng sớm nghe nói về Pháp tiên sinh, mong rằng tiên sinh chỉ dẫn vãn bối nhiều hơn.

- Đâu có! Lưu Tham quân thiếu niên đầy hứa hẹn, nghe nói ngay cả Tào Tháo cũng tán dương Tham quân là thiếu niên gan dạ, không hổ là nhân tài mới xuất hiện.

Hai người khiêm tốn vài câu, Lưu Cảnh mời bọn họ ngồi xuống, lúc này hắn mới giới thiệu cho Pháp Chính tình hình bên kia của Mã Siêu, cuối cùng nói:

- Vừa rồi Lý Phù phái người đưa thư tới, nhắc đến đứa con cả của Tào Tháo là Tào Phi tạm quản chính vụ, lại mệnh Trình Dục phụ tá Tào Phi, điều này làm cho ta nghĩ đến việc Tào Tháo nam chinh năm kia.

Pháp Chính gật gật đầu:

- Rất rõ ràng, Tào Tháo chuẩn bị tây chinh rồi, nhưng thần cho rằng mục tiêu của lão cũng không phải Hán Trung, mà là Mã Siêu.

Lúc này Lưu Mẫn mới bừng tỉnh ngộ:

- Như vậy Chung Diêu xuất binh đến quận Thiên Thủy chính là cố ý bức phản Mã Siêu sao?

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:

- Ta xuất binh Ba Thục đã hai tháng, lúc này Tào Tháo mới xuất binh tấn công Hán Trung, đây rõ ràng là giả bộ, căn bản lão cũng không dám cùng ta tranh đoạt Hán Trung mà là diệt Mã Siêu trước, phủ kín Quan Trung, không cho ta tiếp tục Bắc thượng, chỉ có điều Tào Tháo cũng không ngờ rằng ta lại giành được Hán Trung nhanh như vậy.

Nói đến đây, Lưu Cảnh nhìn thoáng qua Pháp Chính, lại nói:

- Vấn đề hiện tại là Mã Siêu mời ta Bắc thượng, công phạt Quan Trung, tiên sinh nghĩ ta có thể đáp ứng không?

Pháp Chính cúi đầu trầm tư thật lâu sau, y lắc lắc đầu:

- Thẳng thắn nói, ta cũng không tán thành liên thủ với Mã Siêu.

- Vì sao?

Ánh mắt Lưu Cảnh sáng ngời nhìn chăm chú vào Pháp Chính hỏi.

Pháp Chính cười cười nói:

- Cá nhân thần cho rằng, lực cản lớn nhất của quân Kinh Châu Bắc thượng Quan Trung cũng không phải Tào Tháo, mà là Mã Siêu.

Trong phòng đã trầm mặc, ngay cả Lưu Mẫn cũng lâm vào trong trầm tư, Lưu Cảnh khoanh tay đi đến trước cửa sổ, nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, đương nhiên hắn hiểu ý của Pháp Chính, nếu hắn xuất binh cùng Mã Siêu cướp lấy Quan Trung, vậy Quan Trung sẽ về ai? Là Lưu Cảnh hắn hay là Mã Siêu?

Rất hiển nhiên, Mã Siêu là chủ đạo, hắn chỉ hiệp trợ, ích lợi đương nhiên là thuộc về Mã Siêu, hơn phân nửa Quan Trung đều đã bị Mã Siêu chiếm đi, việc này hoàn toàn phá hủy ý đồ cướp Quan Trung của hắn, vì cuối cùng hắn và Mã Siêu sẽ xảy ra cuộc chiến nội bộ.

Cho dù lui mười ngàn bước, Mã Siêu khẳng khái đem Quan Trung tặng cho hắn, như vậy tương lai hắn tiến công phía đông Trung Nguyên, Mã Siêu cũng là một cây đao phía sau lưng, có thể thừa dịp hậu phương hắn phòng thủ hư không ở phía sau hung hăng cắm một đao, đem việc này trở thành họa, nhưng nếu như hắn xuống tay trước diệt trừ Mã Siêu, đây chẳng phải là Lưu Cảnh hắn lấy oán trả ơn đánh mất đi lòng người trong thiên hạ đó sao.

Cho nên Pháp Chính nói hoàn toàn chính xác, lực cản lớn nhất của hắn để Bắc thượng tiến công Quan Trung cũng không phải Tào Tháo, mà là Mã Siêu.

- Vậy Hiếu Trực nghĩ ta nên làm gì bây giờ?

Lưu Cảnh trầm giọng hỏi.

- Ý của vi thần là án binh bất động, mượn tay Tào Tháo diệt trừ Mã Siêu.

Trong mắt Lưu Mẫn toát ra vẻ sầu lo, hỏi:

- Nhưng..... chúng ta cùng Mã Siêu có liên minh, nếu án binh bất động, có thể làm mất danh dự của Châu Mục hay không?

Pháp Chính khẽ mỉm cười:

- Việc này rất đơn giản, lý do có rất nhiều, tỷ như cuộc chiến Ích Châu còn chưa kết thúc, bảy quận phía nam Ích Châu còn chưa bình phục, đám người Ung Khải từng khởi binh sát nhập Ba quận vân vân, những việc này đều là sự thật, Châu Mục hoàn toàn có thể chinh phạt Ung Khải ở các quận phía nam Ích Châu, dù sao Mã Siêu cũng không là cầu viện, không có đặt vấn đề đạo nghĩa lên trên, như vậy Mã Siêu cũng sẽ không kiên trì nữa.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Hiếu Trực thật không hổ là người tài!

----------oOo----------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv