Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 512: Rút đao chờ phân phó



Ngoài mặt sông huyện Nghi Đô, một nghìn năm trăm thuyền chiến ở mặt sông, quy mô lớn giống hệt cá diếc sang sông,.

Đây chính là bảy vạn đại quân Kinh Châu sắp tây chinh Ba Thục, bọn họ đã tập kết ở trên mặt sông Nghi Đô hai ngày, đợi mệnh lệnh xuất phát.

Cái gọi cuộc chiến Kinh Nam chỉ là cớ để đại quân bọn họ tập kết, vì thế Kinh Châu đã chuẩn bị mấy tháng, ba trăm ngàn thạch lương thực, vô số quân giới vật tư, hơn một vạn con la ngựa, cũng động viên hai vạn người chèo thuyền và ba vạn dân phu hậu cần.

Kinh Châu gần như đem toàn bộ chiến lợi phẩm ở đại chiến Xích Bích đầu nhập vào trận chiến này.

Bảy vạn đại quân chia làm hai đường, một đường do lão tướng Hoàng Trung làm chủ tướng, Liêu Hóa làm phó tướng, dẫn hai vạn quân đi đường bộ, một đường còn lại là Lưu Cảnh tự mình dẫn năm vạn đại quân đi đường thủy, thuỷ bộ đều cùng tiến, một đòn cướp lấy Ba Thục.

Trên bến tàu, Lưu Cảnh đang tiến hành động viên mấy trăm quân hầu tướng lĩnh xuất chinh.

- Các vị tướng quân, Lưu Chương ở Ích Châu đã tạ thế không lâu, hai đứa con trai của lão vì tranh đoạt kế vị mà bạo phát nội chiến, mà ở quận Ba Đông, sĩ tộc Đông Châu và quân đội bản địa Ba Thục cũng bạo phát chiến tranh, đây là cơ hội của chúng ta, cờ của đại quân Kinh Châu từ nay về sau phải tung bay ở trên đất Ba Thục...

Nói đến đây, Lưu Cảnh chậm rãi liếc mắt nhìn mọi người một cái, thấy vẻ mặt mọi người trang nghiêm, trong ánh mắt tràn đầy khẩn trương, phảng phất không khí muốn tham dự một hồi đại chiến máu lửa, hắn cười cười nói:

- Các vị tướng quân cũng không cần quá khẩn trương, cướp lấy Ba Thục, thực lực của chúng ta giữ ưu thế tuyệt đối, Lưu Chương mới chết, lòng người hỗn loạn, còn có mấy vạn quân đội rơi vào Hán Trung, một trận chiến này chỉ cần chúng ta không mạo hiểm, không xuất chiêu sai, nhiều nhất trong hai tháng, chúng ta nhất định có thể giành được Ba Thục, đến lúc đó tất cả tướng sĩ tham chiến đều có hậu thưởng!

Câu nói sau cùng khiến các quan quân vui mừng, trên bến tàu không khí lập tức trở nên nhiệt liệt, Lưu Cảnh lại khoát tay áo, trên bến tàu các quân quan lại yên tĩnh, lúc này Lưu Cảnh mới hạ lệnh:

- Một lúc lâu sau xuất phát, hiện tại trở về chuẩn bị!

Các quân quan đều tán đi rồi, lúc này, Tư Mã Ý mang theo một gã binh báo tin vội vàng đi lên nói:

- Châu Mục, có tin tức của Vu Thành vừa tới.

Binh báo tin tiến lên quì một gối, đem một phong thư giơ lên cao:

- Đây là thư Thái Thú nhà ta gửi Châu Mục cầu viện trợ!

Lưu Cảnh nhanh chóng tiếp nhận thư, trong lòng hắn cũng sinh ra một tia lo lắng không hiểu, không ngờ trước khi hắn xuất chinh nhận được thư cầu viện của Bàng Hi, khiến Lưu Cảnh có một loại dự cảm bất thường.

Hắn nhìn thư, là Bàng Hi bị Nghiêm Nhan đánh bại, hiện tại binh hơi thế nhỏ, co đầu rút cổ ở huyện Vu Thành, khẩn cầu Kinh Châu xuất binh viện trợ.

- Đến tột cùng là Ba Đông chiến bại, hay là quân đội Vu Thành chiến bại?

Trong thư Bàng Hi không viết rõ ràng, Lưu Cảnh lại truy hỏi binh lính báo tin.

- Khởi bẩm Châu Mục, đầu tiên là bại chiến Ba Đông, tướng quân Bàng Tuấn bỏ mình, quân đội Nghiêm Nhan dọc đường đuổi giết tàn binh chạy trốn đến Vu Thành, vô cùng kiêu ngạo, Bàng Thái Thú phẫn hận xuất kích, kết quả lại trúng mai phục, bị giết đại bại mà về.

- Vậy hiện tại Vu Thành còn có bao nhiêu quân đội?

Lưu Cảnh lại hỏi.

- Bàng Thái Thú đã đem quân coi giữ huyện Tỷ Quy điều đi Vu Thành, binh lực không đến ba nghìn.

- Ta biết rồi!

Lưu Cảnh bảo thân binh dẫn binh báo tin đi xuống, lúc này, Tư Mã Ý khẽ cười nói:

- Xem ra Nghiêm Nhan này cũng có dụng kế, đẩy một khối chướng ngại vật cho việc chúng ta tây tiến.

- Quân sư không cần quá lo lắng, Nghiêm Nhan tuy có mưu lược nhưng cũng không đáng lo ngại, đại quân chúng ta tây tiến, tất nhiên sẽ đánh tan hai vạn quân của y!

Lưu Cảnh chăm chú nhìn đồng ruộng xanh nơi xa, hắn không kìm nổi khe khẽ thở dài:

- Mùa xuân xuất chinh, đây là sai lầm của ta!

Nói xong, hắn xoay người đi đến thuyền lớn, lệnh xung quanh:

- Chuẩn bị xuất phát!

Một lúc lâu sau, một tiếng trống trận gõ vang lớn, một nghìn năm trăm thuyền chiến căng buồm, ngàn buồm như mây, vô cùng đồ sộ, đội tàu trùng trùng điệp điệp chạy tới Ba Thục, chính thức mở màn cuộc chinh phục phía tây của Kinh Châu.

......

Nghiệp Đô, trong màn đêm, một chiếc xe ngựa chậm rãi đứng trước phủ Thừa tướng, Tuân Du được một gia đồng đỡ xuống, đi ra từ trong xe ngựa, trên bậc thang cửa phủ, mười mấy người chọn đèn lồng, chiếu sáng cửa phủ, chờ ở trước bậc thang Tào Thực vội vàng đón nhận, khom người thi lễ nói:

- Phụ thân ở thư phòng đợi Thế Bá, mời thúc đi theo cháu!

Tuân Du gật gật đầu cười nói:

- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì mà phụ thân cháu vội vã tìm ta như vậy?

- Cụ thể cháu cũng không biết, hình như có liên quan đến Ích Châu.

- Ồ! Ích Châu có tin tức đến sao?

Tuân Du vuốt râu hỏi.

- Vừa mới đến, Ích Châu có thư chuyển phát nhanh đưa tới, phụ thân có vẻ rất khiếp sợ, phỏng chừng tin tức không tốt lắm.

Ích Châu truyền đến tin tức không tốt là ở trong dự liệu của Tuân Du. Đầu tháng lão vừa nói qua với Thừa tướng, đại quân Lưu Cảnh tập kết ở Giang Lăng, trên danh nghĩa là công chiếm Kinh Nam, trên thực tế là đang chuẩn bị dụng binh với Ba Thục, lão đề xuất ba đề nghị, một là để hoàng đế hạ chiếu, phân rõ phạm vi thế lực của các chư hầu, không để cho Lưu Cảnh lấy cớ vượt biên tiến công Ích Châu.

Tiếp theo đề nghị Tào quân tăng binh quy mô ở Nhữ Nam, tạo áp lực với quận An Lục, để Lưu Cảnh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đề nghị còn lại nhắc nhở Lưu Chương tăng binh ở quận Ba Đông, tăng mạnh phòng ngự Ích Châu, nhưng không biết tại sao, Thừa tướng cũng không tiếp thu hai đề nghị trước, cũng không hề giải thích nguyên nhân cho lão, tuy nhiên Tuân Du có thể đoán được một phần, mấu chốt là tâm tính Thừa tướng từ trước không giống nhau, sau khi thảm bại Xích Bích, rõ ràng Thừa tướng từ tiến công chuyển thành phòng ngự, chú ý điểm cũng từ quân sự chuyển tới chính trị, mất đi sự sắc bén.

Đương nhiên, Tuân Du cũng có thể hiểu được, đại chiến Xích Bích khiến vật tư tài lực Trung Nguyên tổn thất quá lớn, đến nay còn vẫn chưa khôi phục, còn muốn xuất binh quy mô lớn hiển nhiên không thực tế, nhưng quan trọng hơn là tuổi tác Thừa tướng đã cao, không hề có nhuệ khí như trước, ngược lại chú trọng địa vị của mình ở Hán triều.

Trái lại, Lưu Cảnh tuổi trẻ sắc bén, tràn đầy tinh thần phấn chấn bồng bột, binh tinh dân phụ, lại có nhân tài đứng đầu như Giả Hủ, Tư Mã Ý phụ tá, khuếch trương nghiệp lớn càng bay cao hơn cũng hợp tình lý.

Thẳng thắn nói, Tuân Du cũng không ức chế thượng sách Lưu Cảnh mở rộng phía tây, trừ phi khiến Kinh Châu phát sinh nội loạn, nhưng dường như lại không có khả năng, Giang Đông cũng càng không phải là uy hiếp, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một đường xuất binh can thiệp.

Tuân Du theo sau Tào Thực bước nhanh vào nội đường, đây là nơi Tào Tháo triệu tập tâm phúc phụ tá thảo luận quân việc đại sự, chỉ thấy Thừa tướng một mình ở công đường đi qua đi lại, có vẻ sầu lo, điều này khiến Tuân Du có một loại thương cảm không hiểu.

Ngũ đại mưu sĩ trước kia, Quách Gia ốm chết, Giả Hủ đầu hàng Lưu Cảnh, thúc phụ chuyển hướng chính vụ triều đình, không còn mưu sách vì Thừa tướng nữa, mà sau khi Trình Dục bại binh ở Xích Bích, tâm trạng áy náy, vẫn cáo ốm không ra, Thừa tướng hiện tại chỉ còn lại có mình mà thôi.

Tuân Du bước nhanh vào phòng, khom người thi lễ nói:

- Vi thần tham kiến Thừa tướng!

- Công Đạt đến đúng lúc, mau vào đi!

Trong lòng Tào Tháo lo lắng, lão không lòng dạ nào cùng Tuân Du nói việc nhà, hai người ngồi xuống, lão đi thẳng vào vấn đề nói:

- Vừa mới nhận được tin tức, không ngờ Lưu Chương bệnh qua đời rồi.

Tin tức này khiến Tuân Du cả kinh”

- Sao có thể ốm chết?

- Nghe nói là chết bất đắc kỳ tử trên đường tuần tra, nguyên nhân cái chết không rõ, vô cùng có khả năng là trúng độc mà chết.

Tào Tháo thở dài lại nói:

- Hiện tại hai đứa con trai Lưu Chương chỉ trích đối phương hạ độc, đều tự cầm binh chinh phạt, nội chiến rất kịch liệt, sĩ tộc phía nam Đông Châu và Ba Thục cũng bạo phát chiến đấu kịch liệt, Ích Châu hiện tại loạn thành một bầy rồi.

Tuân Du hơi hừ một tiếng nói:

- Lưu Chương chết bất đắc kỳ tử, ngoại trừ Lưu Cảnh gây nên còn có ai vào đây nữa? Đáng tiếc hai đứa con trai Lưu Chương ngu xuẩn vì tranh đoạt tư lợi, cũng không chú ý đại địch trước mắt.

Tào Tháo gật gật đầu:

- Đây là rất hiển nhiên, Lưu Chương chết, Lưu Cảnh là người được lợi lớn nhất, chỉ cần diệt trừ Lưu Chương, Ích Châu là vô chủ, Lưu Cảnh liền có thể đuổi tới trước khi tân Châu Mục được triều đình bổ nhiệm mà cướp lấy Ba Thục, lấy danh bình định loạn Ba Thục, bảo hộ dân chúng, đứng vững đạo nghĩa, khi đó hắn sẽ bức ta thừa nhận hắn khống chế Ba Thục.

Nói tới đây, trong mắt Tào Tháo toát ra một loại sầu lo không che giấu được, nói với Tuân Du:

- Lưu Cảnh chiếm Kinh Châu đoạt Ba Thục, là nơi giàu có và đông đúc thứ hai trong thiên hạ, cũng có địa lợi Ba Thục, nếu sách lược Thượng Dung của hắn thành công, diệt tận Ba Thục Hán Trung, sau đó binh chỉ Quan Trung, chiếm cứ nửa giang sơn Đại Hán, Công Đạt, hiện tại chúng ta nên làm thế nào cho phải?

Trong lòng Tuân Du thở dài một tiếng, Lưu Chương chết bất đắc kỳ tử, đại thế Lưu Cảnh cướp lấy Ích Châu đã thành, còn có biện pháp nào ngăn cản đây, nhưng lão lại nhất định phải thay Tào Tháo nghĩ kế sách, trầm ngâm một chút, Tuân Du chậm rãi nói:

- Vi thần có ba cách, có lẽ có thể hoãn Lưu Cảnh tây tiến một chút.

Tào Tháo đương nhiên cũng biết việc này cực kỳ khó giải quyết, nếu dễ dàng, tự lão có thể quyết định rồi, bởi vì không có kế khả thi, lão mới mời Tuân Du đến, Tuân Du quả nhiên không để cho lão thất vọng, đưa ra ba cách, lão vội vàng cười nói:

- Công Đạt cứ nói!

- Kế thứ nhất có thể gọi là kế gấp, lập tức phải làm ngay, triều đình nhất định phải lập tức thừa nhận Lưu Tuần hoặc là Lưu Vĩ làm Ích Châu Mục, lại phái người đi Ích Châu khuyên huynh đệ bọn họ, khiến cho bọn họ đình chỉ nội chiến, nhất trí đối ngoại, như vậy có thể khiến ở trên đạo nghĩa Lưu Cảnh không vững, đồng thời cũng đề nghị lập tức đóng quân Nam Dương hoặc là Nhữ Nam, thừa dịp Lưu Cảnh tây tiến, Kinh Châu hư không, binh đè Kinh Châu, bức Lưu Cảnh lui binh.

Tào Tháo yên lặng gật đầu, lão có thể thừa nhận Lưu Vĩ làm Ích Châu Mục, có thể cho Hoàng Quyền điều hòa nội chiến, điểm này không có vấn đề, nhưng nói tiến công Kinh Châu, lão lại cảm thấy không ổn, lần trước Tuân Du đã đề xuất phương án này, lão không tiếp thu.

Cũng không phải bởi vì lão và Lưu Cảnh ký hiệp ước không tấn công đối phương, cái loại hiệp ước này đối với lão là không có ý nghĩa gì, mấu chốt là có Hán Thủy và Trường Giang cách trở, Giang Hạ lại có thuỷ quân hùng mạnh, tác dụng lão tiến công Kinh Châu không lớn, ngược lại xé bỏ bội ước, cho Lưu Cảnh cơ hội tiến công Nam Dương, cho nên Tào Tháo luôn cân nhắc mãi, không tiếp thu phương án đóng quân Nhữ Nam.

Nhưng Tào Tháo cũng không muốn giải thích thêm, liền hỏi:

- Mời Công Đạt nói kế thứ hai!

Tuân Du cảm giác Tào Tháo cũng không quá vui, phỏng chừng lão chắc là sẽ không tiếp thu bức binh đến Kinh Châu, bất đắc dĩ, Tuân Du đành phải nói:

- Nếu Lưu Cảnh chiếm lĩnh Ba Thục, Thừa tướng có thể âm thầm ủng hộ người bản địa Ba Thục, đồng thời phân phối mâu thuẫn giữa người bản địa Ba Thục và sĩ tộc Đông Châu, khiến Lưu Cảnh ở Ích Châu khó có thể sống yên, cuối cùng phải buông tha cho Ích Châu, kế này cần thời gian nhất định, nhưng hiệu quả sẽ rất tốt, cho nên lại trì hoãn mà tính toán.

- Không tồi!

Tào Tháo khen:

- Đây là kế giải quyết tận gốc, không có người Ba Thục ủng hộ, cho dù Lưu Cảnh đem Ba Thục vào miệng cũng nuối không trôi, càng mấu chốt là, nó có thể thay ta tranh thủ thời gian, ta tiếp thu kế này, lại hỏi Công Đạt kế thứ ba là gì.

Tuân Du suy nghĩ một chút nói:

- Kế thứ ba, tạm thời gọi là kế bổ sung, ý của vi thần nói là, chúng ta ở Ba Thục và Hán Trung không cướp được tiên cơ, tạo thành thế bị động như hôm nay, như vậy bước tiếp chúng ta sẽ đoạt trước Lưu Cảnh, ngăn chặn bước tiếp theo của hắn.

- Công Đạt là chỉ Quan Trung?

Tào Tháo hỏi.

Tuân Du gật gật đầu:

- Đúng là Quan Trung!

Tào Tháo khoanh tay chậm rãi dạo bước, lão hiểu ý của Tuân Du, Quan Trung mấu chốt ở Mã Siêu, nếu Mã Siêu chưa diệt trừ, có khả năng Lưu Cảnh sẽ lợi dụng quan hệ kết minh với Mã Siêu giành Quan Trung.

Với Mã Siêu mà nói, một khi Lưu Cảnh nhập chủ Quan Trung, ý nghĩa là y hoàn toàn nắm Lũng Hữu trong tay, không cần tiếp tục lo lắng quân Tào ở Quan Trung được Hàn Toại ủng hộ, thậm chí sẽ mời Lưu Cảnh giúp y diệt Hàn Toại.

Nhưng mà đối với Lưu Cảnh, nếu hắn công chiếm Quan Trung, sẽ hình thành xu thế bắt đầu bao vây hai phương hướng nam và tây, đối với mình tạo thành chiến lược vây quanh, khiến mình được cái này mất cái khác, cuối cùng tất nhiên bị Lưu Cảnh từng bước giành lấy, chỉ có mình giành Quan Trung trước, tiêu diệt Mã Siêu, đem Lưu Cảnh ngăn ở Hán Trung, đây mới là kế sách chính xác.

Nghĩ vậy, Tào Tháo quay đầu lại hỏi nói:

- Nếu như muốn diệt Mã Siêu, chúng ta nên làm như thế nào?

Tuân Du vuốt râu cười nói:

- Mã Siêu có lợi thế kỵ binh, tướng sĩ trong quân có nhiều người Khương, Lũng Hữu là căn cơ của y, nếu ở Lũng Hữu diệt y khá khó, không bằng đem dụ y đến Quan Trung, ở Quan Trung tiêu diệt y.

Tào Tháo mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:

- Kế như nào?

Tuân Du ghé sát vào lỗ tai nói nhỏ với Tào Tháo vài câu, Tào Tháo liên tục gật đầu, giơ ngón tay cái lên khen:

- Kế của Công Đạt, thật cao minh!

----------oOo----------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv