Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 500: Tiểu biệt tựa tân hôn



Đương nhiên là Dương Tùng cũng biết thiết lập phòng ngự ở Thượng Dung có ảnh hưởng trọng đại đối với phòng ngự của Hán Trung, đoạt lấy Thượng Dung không chỉ đánh gãy mũi đao uy hiếp của Kinh Châu đối với Hán Trung, đồng thời cũng có thể xây dựng nên một bức tường phòng ngự vững chắc, giúp Hán Trung không cần lo lắng đến những uy hiếp từ phía đông nữa.

Chỉ có điều hậu quả của việc đoạt Thượng Dung là gì? Tuy rằng hiện tại Lưu Cảnh đang thu phục Kinh Nam, không rảnh để ý phía bắc, nhưng một khi hắn thu phục xong Kinh nam, hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao?

Dương Tùng tựa người vào xe, híp đôi mắt nhỏ dài lại, y vẫn còn nghĩ về câu nói cuối cùng của Trương Lỗ.

"Tin tức Kinh Châu muốn đoạt Hán Trung từ Ba Thục truyền đến tuyệt đối đáng tin cậy, người đừng hỏi là ai, bây giờ ta chỉ muốn biết, làm sao mới bảo vệ được Hán Trung?"

"Đoạt Thượng Dung trước giờ vẫn là tâm nguyện của ta, xưa kia nằm trong tay Tào Tháo, ta không dám mơ đến, nhưng bây giờ là ở trong tay Lưu Cảnh, hơn nữa chỉ là một biên cương của hắn, cách huyện Phòng Lăng mới đến Tương Dương, lấy được Thượng Dung đối với Kinh Châu không quan trọng gì, nhưng đối với Hán Trung chúng ta, giống như là một hàm răng sắc bén, tiến có thể cắn người, lui có thể cố thủ, tiên sinh, ta nghĩ về Thượng Dung đã lâu rồi!"

Kỳ thật ý của Trương Lỗ rất rõ ràng, y đang ám chỉ mình, quân Hán Trung phải đoạt được Thượng Dung, lúc này Dương Tùng mới liên hệ đến một việc, một tháng trước Trương Vệ bỗng đề xuất đề nghị chiếm lĩnh Thượng Dung.

Lúc ấy đề nghị này không ra làm sao, mặc dù bọn họ cũng nghe ngóng được lời đồn Kinh Châu muốn cướp lấy Hán Trung, nhưng một lỗ mãng như Trương Vệ, sao y lại nghĩ đến tiên phát chế nhân, đoạt lấy Thượng Dung cơ chứ?

Hiện tại xem ra, đó căn bản chính là ý của Trương Lỗ, mượn miệng của Trương Vệ để dò xét mọi người, thấy tất cả không có phản ứng, y liền không hề đả động đến việc này nữa, nhưng trong lòng Trương Lỗ vẫn mãi nghĩ đến việc này.

Mình nên ứng đối thế nào đây?

Xe ngựa đã đến phủ đệ của Dương Tùng, Dương Tùng xuống xe, lập tức lệnh cho tả hữu:

- Bảo Mạnh Đạt lập tức đến thư phòng gặp ta!

Thân phận hiện tại của Mạnh Đạt là thống lĩnh bộ khúc của Dương Tùng, thống soái hai ngàn tư binh bộ khúc của Dương Tùng, y lấy thân phận là tâm phúc của Trương Tùng đến nương tựa vào Dương Tùng, bởi vì Trương Tùng bị giết khiến cho y bị liên lụy, không thể không trốn khỏi Ba Thục.

Điều này Dương Tùng tin tưởng không hề nghi ngờ, cũng là sự thật, chỉ là Manh Đạt che giấu chuyện y từng nương nhờ Lưu Cảnh, chỉ nói là đoạn thời gian đó y trốn ở nhà người thân ở Thượng Dung để tránh đầu sóng ngọn gió.

Trên đường Mạnh Đạt áp tải hàng đi Quan Trung đã trải qua khảo nghiệm, cũng đã được Dương Tùng tín nhiệm, xem y là tâm phúc, rất nhiều chuyện đều tìm y để bàn bạc.

Mạnh Đạt nhận được tin Dương Tùng muốn gặp y, y nhanh chóng đi một mạch, đến trước thư phòng của Dương Tùng, khom người bẩm báo:

- Mạt tướng Mạnh Đạt cầu kiến!

- Mạnh tướng quân hãy vào đi!

Mạnh Đạt đi vào thư phòng, Dương Tùng đang ngồi sau một chiếc bàn đọc sách, thấy y tiến vào, liền cười tủm tỉm khoát tay nói:

- Mạnh tướng quân mời ngồi!

Tuy rằng Mạnh Đạt đảm nhiệm chức thống lĩnh bộ khúc của Dương Tùng, nhưng bộ khúc của Dương Tùng cũng là một bộ phận của quân Hán Trung, cho nên Trương Lỗ cũng thừa nhận địa vị quân đội của y, gia phong y làm Nha tướng.

Mạnh Đạt văn võ song toàn, là một hình tượng điển hình của một Đại tướng thống soái, Trương Lỗ cũng cực kỳ coi trọng y, chỉ là nể mặt Dương Tùng, không thể trực tiếp kéo y về dưới trướng mình.

- Tạ tiên sinh!

Mạnh Đạt ngồi xuống, Dương Tùng thở dài nói:

- Tướng quân còn nhớ một tháng trước ta đã nói với tướng quân về chuyện đó không? Là chuyện về Thượng Dung ấy.

Trong lòng Mạnh Đạt giật nảy lên, quả nhiên đã đến rồi, kỳ thật không chờ Dương Tùng tìm y, hai ngày nay y cũng muốn tìm cơ hội đề cập chuyện này với Dương Tùng, Kinh Châu đã có mệnh lệnh, y nhất định phải nhanh chóng thúc đẩy Hán Trung tấn công Thượng Dung.

Mạnh Đạt gật gật đầu:

- Mạt tướng nhớ rõ, chính là Trương hiệu úy đã đề xuất tiên phát chế nhân, đoạt lấy Thượng Dung, nhưng sau đó lại không có tin tức gì thêm.

- Hôm nay lại có tin tức rồi.

Dương Tùng cười khổ một tiếng, nói:

- Hôm nay Thái thú tìm ta đến nói chuyện quá khứ, ta mới phát hiện cái gọi là đề nghị đoạt Thượng Dung của Trương Vệ, thực tế chính là suy nghĩ của bản thân Thái thú, là ngài muốn đoạt Thượng Dung.

Nói đến đây, Dương Tùng liếc nhìn Mạnh Đạt, phát hiện y đang trầm tư không nói, không khỏi có chút hiếu kỳ, hỏi:

- Mạnh tướng quân đang suy nghĩ gì thế?

- Mạt tướng đang nghĩ, lần này Thái thú nhắc đến Thượng Dung, có thể có quan hệ với việc Kinh Châu dụng binh Kinh Nam hay không?

- Tướng quân nói không sai!

Dương Tùng tán thưởng, cười nói:

- Thái thú quả thật cảm thấy đây là cơ hội đoạt lấy Thượng Dung, Mạnh tướng quân, Tướng quân thấy chuyện này như thế nào?

Mạnh Đạt khom người nói:

- Thực không dối gạt tiên sinh, huynh đệ của mạt tướng mấy ngày năm mới này vừa mới đi chuyến đến Thượng Dung, một mặt là thăm cửu phụ, mặt khác là mạt tướng sai y tiện đường đi thăm dò một chút tình báo ở Thượng Dung.

- Ồ! Có tình báo gì không?

Dương Tùng cảm thấy cực kỳ hứng thú hỏi.

- Cơ mật quân sự thì không thăm dò được, nhưng đã biết một chuyện, bởi vì Kinh Châu phải chinh phạt Kinh Nam, khắp nơi Kinh Châu đều điều động quân đội, Thượng Dung vốn đóng năm ngàn binh, lại bị điều động đi hơn phân nửa, hiện tại chỉ còn hơn một ngàn người, nếu Thái thú thật có lòng muốn đoạt Thượng Dung, lúc này chính là cơ hội ngàn năm một thuở.

Trong lòng Dương Tùng có chút kích động, y rất hiểu Trương Lỗ, nếu Trương Lỗ đã đề cập đến việc đoạt Thương Dung lần thứ hai, điều này nói rõ y đã hạ quyết tâm, mấu chốt là mình phải chứng tỏ mình có tác dụng chủ đạo, mới có thể duy trì địa vị của mình không bị suy yếu.

Vốn dĩ Dương Tùng chỉ lo lắng Kinh Chau trả thù, nhưng Mạnh Đạt nói cho y biết bí mật này, liền khiến niềm tin của Dương Tùng tăng lên gấp bội, cũng quên mất sự hùng mạnh của Kinh Châu, y trầm ngâm một hồi lại hỏi:

- Mạnh tướng quân có ủng hộ Thái thú đoạt Thượng Dung không?

Mạnh Đạt thở dài một tiếng, nói:

- Lần trước mạt tướng đến Quan Trung, nghe nói Mã Siêu đã giao thiệp mật thiết với Lưu Cảnh, Tào Tháo tuyệt sẽ không để Mã Siêu có được Quan Trung, hẳn là vào năm nay, Tào Tháo nhất định sẽ tấn công Mã Siêu, vì trợ giúp Mã Siêu, đoạt lấy Hán Trung liền trở thành lựa chọn tất yếu của Lưu Cảnh, cho nên mạt tướng dám khẳng định, sau khi Lưu Cảnh phá được Kinh Nam, diệt đi mối họa Lưu Bị, bước tiếp theo chính là trực chỉ Hán Trung, rất có thể vào mùa thu sẽ phát động chiến tranh với Hán Trung, cho nên, Thái thú mới nghĩ đến tiên phát chế nhân, đoạt Thượng Dung, củng cố lá chắn phòng ngự, mạt tướng cảm thấy đây là cử chỉ sáng suốt.

Dương Tùng ngẩng đầu nhìn nóc nhà, không biết đang nghĩ gì, sau một lúc lâu mới hỏi:

- Nếu để cho Mạnh tướng quân lãnh binh tấn công Thượng Dung, Mạnh tướng quân cảm thấy nắm chắc bao nhiêu?

Mạnh Đạt mỉm cười:

- Nếu như để mạt tướng lãnh binh tấn công Thượng Dung, mạt tướng chỉ cần năm ngàn quân, hơn nữa cũng không cần cường công, thượng binh phạt mưu, trong vòng ba ngày liền có thể đoạt được Thượng Dung.

Dương Tùng mừng rỡ:

- Như thế, Tướng quân hãy theo ta đi gặp Thái thú một lần.

- Bây giờ sao?

Mạnh Đạt ngạc nhiên hỏi.

Dương Tùng gật gật đầu:

- Chính là bây giờ!

Trên đại sảnh của phủ Thiên Sư, Trương Lỗ đang cùng trọng thần văn võ bàn luận về việc tấn công Thượng Dung, chuyện này y đã trù tính hơn một tháng, bởi vì chủ lực của quân Kinh Châu đã tiến công Kinh Nam quy mô lớn, việc này đã để cho Trương Lỗ một cơ hội đoạt lấy Thượng Dung, cuối cùng đã khiến y hạ quyết tâm.

Hai bên đại sảnh có bảy tám người ngồi, gồm có mưu sỹ Diêm Phố, chủ quản chính vụ là Trưởng sử Dương Tùng, nắm giữ quân quyền là đệ đệ của Trương Lỗ, Trương Vệ và Trương Quý, cùng với Đại tướng Dương Ngang, Dương Nhâm, còn có đệ đệ của Dương Tùng, Tòng quân Dương Bách.

Trương Lỗ rảo nhìn mọi người, chậm rãi nói:

- Cổ nhân có nói, người đất Dung hòa thuận, nước Dung từ xưa đã là một nơi trù phú phía đông Hán Trung, địa thế hiểm yếu, nhân khẩu đông đúc, cũng là cửa lớn phía đông của Hán Trung, ta ao ước đã lâu, nhưng ngặt nỗi chúng ta phải thực hiện quốc sách phòng ngự tự thủ, tuy ta có tâm, lại không biết làm sao để đoạt lấy, nhưng bây giờ Lưu Cảnh muốn chiếm Hán Trung, hắn muốn đoạt Quan Trung, uy hiếp sinh tồn của chúng ta, vậy chúng ta tuyệt không thể ngồi đây chờ chết!

Âm thanh của Trương Lỗ vô cùng nghiêm khắc, giọng y như tiếng chuông, vang vọng trong đại sảnh, trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, y mang vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn về phía mọi người:

- Nếu muốn bảo vệ Quan Trung, nhất định phải tiên phát chế nhân, đoạt lấy Thượng Dung, lập nên tuyến phòng ngự vững chắc ở Thượng Dung, ta đã quyết định tấn công Thượng Dung, nhưng đánh như thế nào, ta muốn cùng mọi người thương nghị thêm.

Trương Lỗ vừa nói xong, Trương Vệ liền đứng lên ngạo nghễ nói:

- Trận chiến này trừ ty chức có thể làm ra thì còn ai nữa, ty chức nguyện dẫn hai vạn quân, trong vòng mười ngày sẽ công hạ Thượng Dung, xin Thái thú ân chuẩn!

Trương Lỗ không trả lời, ánh mắt của y lại nhìn về phía mọi người, bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Dương Tùng, liền hỏi:

- Dương trưởng sử, ngươi có phương án gì không?

Dương Tùng đứng lên nhẹ nhàng hành lễ nói:

- Hồi bẩm Thái thú, thủ lĩnh bộ khúc của ty chức Mạnh Đạt hôm nay có nói với ty chức, y chỉ cần nhiều nhất năm ngàn quân, trong vòng ba ngày là lấy được Hán Trung.

Trong đại sảnh trở nên xôn xao, Trương Vệ đỏ bừng cả mặt, cả giận nói:

- Nói năng hàm hồ, thành trì Thượng Dung cao lớn, dễ thủ khó công, dựa vào cái gì mà năm ngàn người có thể lấy được, ngài cứ để cho Mạnh Đạt tự mình nói ra thử xem!

Trương Lỗ biết Mạnh Đạt là một người có bản lĩnh, nếu y nói như vậy, ắt có duyên cớ, Trương Lỗ liền vuốt râu cười nói:

- Dương trưởng sử, hãy để Mạnh tướng quân nói thử xem sao! Ta cũng rất muốn hiểu rõ phương án của tướng quân.

Dương Tùng một lòng muốn thế lực của mình sáp nhập vào quân đội, lần này là một cơ hội rất tốt, đương nhiên y sẽ không dễ dàng buông tha, y lập tức quay đầu lại căn dặn thị vệ:

- Xin cho Mạnh tướng quân vào.

Một lát sau, Mạnh Đạt nhanh chân bước vào đại sảnh, y quỳ một gối thi lễ, nói:

- Mạt tướng Mạnh Đạt tham kiến Thái thú!

Trương Vệ đang muốn mắng y một trận, Trương Lỗ lại khoát tay ngăn lại, cắt lời Trương Vệ, y cười hỏi Mạnh Đạt:

- Ta nghe Dương trưởng sử nói, ngươi chỉ cần năm ngàn người, trong vòng ba ngày là có thể công hạ Thượng Dung, lời này có phải là thật không?

Mạnh Đạt hiên ngang nói:

- Biết người biết ta mới có thể trăm trận không thua, đầu tháng mạt tướng đã nghe Dương trưởng sử nói, Thái thú có ý muốn đoạt Thượng Dung, liền sai huynh đệ của mạt tướng nhân cơ hội đi Thượng Dung thăm người thân, tìm hiểu quân tình Thượng Dung, bởi vì quân Kinh Châu ồ ạt tiến công Kinh Nam, nên điều binh khiển tướng các nơi, vốn dĩ Thượng Dung có năm ngàn quân phòng thủ cũng bị điều đi hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn một ngàn người.

Những lời này nói ra, trong đại sảnh rộ lên lời bàn tán, ngay cả Trương Vệ cũng không thể tin vào tai mình, nhìn về phía Mạnh Đạt, Trương Lỗ nheo mắt chậm rãi nói:

- Mạnh tướng quân xin cứ nói tiếp!

Mạnh Đạt gật gật đầu, lại tiếp tục nói:

- Trước mặt Thượng Dung là do Đại tướng Ngụy Diên thống soái, tên Ngụy Diên này tâm cao khí ngạo, không muốn thấp kém hơn người khác, lúc trước y cũng là vì lòng mang bất mãn mà đánh mất thành Sài Tang, cũng không giỏi về phòng thủ, chúng ta chỉ cần lợi dụng lỗ hổng phòng thủ của y, thì có thể dễ dàng đoạt được Thượng Dung.

- Nói rất hay!

Trương Lỗ tán thưởng một tiếng, lập tức ra lệnh:

- Lấy bản đồ đến đây!

Lập tức, vài tên thị vệ đã mang lên một tấm bản đồ Thượng Dung, đặt lên giá gỗ, Mạnh Đạt chỉ vào một tòa thành nhỏ đối diện Thượng Dung, nói:

- Đối diện Thượng Dung chính là thành Dung Nam, vốn là tòa thành nơi quân Kinh Châu và quân Tào giằng co, sau khi quân Kinh Châu có được Thượng Dung, thành Dung Nam cơ bản đã bị vứt đi, nhưng nó lại là con đường tất phải qua của quân phòng thủ Kinh Châu nếu muốn rút lui về Tương Dương, chúng ta có thể vượt qua Đổ Thủy, dùng một nhóm binh sỹ hóa trang thành sơn tặc trước tiên đoạt lấy thành Dung Nam, khiến Ngụy Diên cảm thấy đường lui bị cắt đứt, y tất phải xuất binh đoạt lại thành Dung Nam, lúc này Thượng Dung sẽ trống không.

- Quả nhiên rất cao minh!

Trương Lỗ khen không ngớt lời:

- Quả nhiên là người thiện chiến!

Trương Vệ phẫn hận, cao giọng nói:

- Ta cũng có thể dùng kế này, cũng đoạt lấy Thượng Dung, ta chỉ cần hai ngày liền lấy được Thượng Dung, nguyện lập quân lệnh trạng!

Trương Lỗ thoáng nhìn qua mưu sỹ Diêm Phố, trưng cầu ý kiến của y, Diêm Phố thản nhiên nói:

- Mạnh tướng quân là vị tướng đại tài, phải cho tướng quân một cơ hội cống hiến cho Thái thú.

Trương Lỗ lập tức hiểu ý của Diêm Phố, để cho Mạnh Đạt làm thống lĩnh bộ khúc của Dương Tùng, thật đáng tiếc, thừa cơ hội này để y chính thức trở thành tướng lĩnh của mình, Trương Lỗ liền giận dữ mắt Trương Vệ một tiếng:

- Đây là kế của Mạnh tướng quân, liên quan gì đền ngươi!

Trương Vệ hoảng sợ không dám nói nữa, lúc này Trương Lỗ lại nói với Mạnh Đạt:

- Mạnh tướng quân, ta phong ngươi làm Biệt bộ Tư mã, cho người năm ngàn quân công phá Thượng Dung, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.

- Mạt tướng tuân mệnh!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv