Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 472-1: Gặp lại ở chùa Cam Lộ (hạ) (1)



- Ta cũng đã được nghe nói, hải ngoại có Di Châu, Đản Châu, ngày xưa Thủy hoàng đế từng phái Từ Phúc dẫn năm trăm đồng nam đồng nữ đi tới Đản Châu, nhưng còn không có tin tức.

Tôn Quyền lắc đầu cười nói:

- Mấy năm trước có người tự xưng từ ngoài biển Đản Châu đến quận Hội Kê chọn mua hàng hóa, nghe nói dân cư Đản Châu có mấy vạn hộ, ở tại phía xa ngàn dặm, ta đoán Đản Châu chính là nước Oa Nô đến tiến cống ở thời Quang Vũ Đế.

Về phần Di Châu, thường có ngư dân đề cập, ở ngoài mấy trăm dặm phía đông quận Kiến An, có một hòn đảo lớn, có không ít thổ dân sống, tuy nhiên quận Kiến An chưa lấy, tạm thời không có kế hoạch đi đánh chiếm đảo lớn này.

Nói đến đây, Tôn Quyền nhìn thoáng qua Lưu Cảnh cười nói:

- Hiền đệ có hứng thú sao?

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Không dối gạt huynh trưởng, ta quả thật có chút hứng thú.

Tôn Quyền hí mắt mỉm cười:

- Nếu hiền đệ có hứng thú, ta sẽ tặng Di Châu cho ngươi, ta còn phái người trợ giúp hiền đệ lấy Di Châu, như thế nào?

- Như vậy chẳng phải không biết xấu hổ sao?

Lưu Cảnh thuận miệng bật cười ha hả, nhưng trong lòng đang nhanh chóng cân nhắc, hắn có điều không biết rõ vì sao Tôn Quyền trở nên đại độ như thế, lấy Di Châu nhất định phải xuất phát từ quận Kiến An, cần hậu cần của quận Kiến An tiếp tế tiếp viện, Tôn Quyền sẽ không sợ mình lấy được một chỗ đứnở đông nam g sao?

Tôn Quyền đương nhiên biết hậu quả việc đem Di Châu cho Lưu Cảnh, nhưng đó là việc lâu dài, hiện tại y phải giải khẩn cấp, y cười nói:

- Nếu hiền đệ cảm thấy ngượng ngùng, chúng ta bàn tiếp về quận Dự Chương như thế nào?

Lưu Cảnh giờ mới hiểu được ý của Tôn Quyền, hoá ra Tôn Quyền vẫn đang có ý đồ với quận Dự Chương, hắn giấu giiếm thanh sắc cười nói:

- Huynh trưởng mời nói!

- Ý của ta là nói, quận Dự Chương kỳ thật đối với hiền đệ cũng không trọng yếu, nhưng đối với Giang Đông lại không phải là nhỏ, ta đề nghị hay là cấp cho Giang Đông, nhưng ta cũng không để hiền đệ chịu thiệt, có thể dùng hai điều kiện để trao đổi, không biết chúng ta có thể lại bàn bạc một chút hay không?

- Huynh trưởng mời nói tiếp, ta chăm chú lắng nghe.

Tôn Quyền thấy Lưu Cảnh cũng không có một ngụm từ chối, trong lòng lập tức dấy lên một tia hy vọng, vội vàng nói:

- Một điều kiện là Di Châu, vừa rồi ta đã đáp ứng rồi, một điều kiện khác phỏng chừng hiền đệ cũng cảm thấy rất hứng thú, chính là đường thủy Trường Giang, ta có thể đem đường thủy phía tây Trường Giang của Hoàn Khẩu chia cho Kinh Châu, cũng chính là trên Trường Giang chúng ta lấy Hoàn Khẩu là ranh giới, mà quận Dự Chương về Giang Đông.

Trên thực tế, Lưu Cảnh suy tính cũng không phải Di Châu, mà là quần đảo Tây Doanh ở giữa Di Châu và quận Kiến An, khoảng cách tới đất liền ước chừng ba trăm dặm, khoảng cách tới Di Châu khoảng trăm dặm, cũng chính là quần đảo Bành Hồ đời sau, nếu như mình có thể thành lập một điểm tiếp tế hậu cần ở nơi này, đối với tương lai hắn cướp lấy vùng duyên hải đông nam, đó chính là một nước cờ rất quan trọng.

Tuy rằng quận Dự Chương là quận lớn phía nam, dân cư đông đúc, kinh tế khá phát đạt, nhưng nếu chí của Lưu Cảnh hắn không ở phía nam, như vậy quận Dự Chương đối với hắn mà nói cũng chỉ là một mảnh đất hòa hoãn chiến lược trọng yếu, nhưng Lưu Cảnh cũng biết, đối với Giang Đông một lòng muốn phát triển ở phía nam, quận Dự Chương quả thật vô cùng trọng yếu.

Nếu dùng quận Dự Chương đổi lấy một căn cơ cho vùng duyên hải đông nam, dường như có một chút không phù hợp, quan trọng hơn là, hắn có thể đem Di Châu từ nay về sau nhập vào bản đồ Trung Nguyên, đây cũng là một công tích lớn lao, so sánh ra, quận Dự Chương liền có vẻ không quan trọng gì rồi.

Huống chi Tôn Quyền đáp ứng đem đường thủy Trường Giang ước chừng năm trăm dặm phía tây Hoàn Khẩu tặng cho Kinh Châu, cái này tiến thêm một bước sâu hơn cho an toàn của Giang Hạ, đương nhiên, vị trí chiến lược của quận Dự Chương cũng vô cùng trọng yếu, Giang Đông muốn lấy đi, cũng không có khả năng uy hiếp được an toàn của quận Trường Sa.

Nghĩ vậy, Lưu Cảnh vui vẻ cười nói:

- Nguyên nhân ta muốn quận Dự Chương là muốn bảo đảm an toàn của Trường Sa, nếu Giang Đông đáp ứng không đóng quân ở quận Dự Chương, chỉ tiến hành quản hạt chính vụ, chúng ta có thể bàn lại một chút.

Tôn Quyền vui mừng quá đỗi, quận Dự Chương đối với Giang Đông quan trọng cũng không phải là bởi vì địa vị quân sự, nếu bàn về quân sự, quận Dự Chương kém xa so với quận Kỳ Xuân, nhưng quận Dự Chương là quận lớn thứ tư của Giang Đông trừ Đan Dương, Ngô Quận và quận Hội Kê, địa vị kinh tế và chính trị cực kỳ trọng yếu, Tôn Bí cũng bởi vậy được bổ nhiệm làm Thái Thú quận Dự Chương.

Có thể nói, quận Dự Chương được mất liên quan đến uy vọng và địa vị của Tôn Quyền. Tuy rằng song phương đã hẹn một năm sau giao nhận xong, nhưng thế gian không có tường nào gió không lọt qua được, tin tức cắt Dự Chương nhường cho Kinh Châu sớm muộn gì sẽ truyền đi, vậy sẽ đả kích nặng nề đối với thanh danh của y như thế nào.

Về phần điều kiện Lưu Cảnh đề xuất không thể trú binh, một chút vấn đề cũng không có, Giang Đông trú binh ở quận Dự Chương chưa vượt qua ngàn người.

- Chúng ta đây liền một lời đã định!

Ánh mắt Tôn Quyền nóng bỏng nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh.

- Trên nguyên tắc quyết định như vậy đi, về phần một ít vấn đề chi tiết, tỷ như Giang Đông như thế nào ủng hộ Kinh Châu lấy Di Châu v…v, lại để cho thủ hạ chúng ta đi trao đổi đi!

Một khối tảng đá lớn luôn đè ở trong lòng Tôn Quyền rốt cục biến mất, trong lòng y cảm thấy vô cùng thư sướng, vỗ vỗ thật mạnh vào bả vai Lưu Cảnh cười nói:

- Thật sự là em rể ta đấy!

Cam Lộ Cung cử hành yến hội đơn giản mà không mất long trọng, nói nó đơn giản là bởi vì trên bàn rượu không có núi thịt biển rượu, Ngô lão phu nhân là người tin Phật, tất cả thức ăn lấy nhẹ là chính, nhiều rau dưa và trái cây, tối đa ở trước mặt khách nhân bầy đặt một chút tôm cá tươi, rượu cũng là rượu trái cây.

Nhưng tiệc rượu lại vô cùng long trọng, dùng bàn bằng gỗ tử đàn khắc hoa tốt nhất, đồ dùng bằng vàng, bình bạch ngọc dương chi, khay bạc nạm tơ vàng, chén nạm bạc, những thứ này đều là phô trương Thượng Quan gia yến, không chỉ có như thế, còn có nhạc sĩ vũ cơ, ngay thị nữ hầu hạ dùng cơm đã có hơn trăm người.

Người tham dự tiệc rượu phần lớn là người nhà Tôn thị, Ngô lão phu nhân ngồi ghế chủ tọa, con dâu trưởng Kiều thị ngồi bên cạnh bà, bên kia là nhân vật nữ chính Tôn Thượng Hương sắp xuất giá. Tuy nói nàng không nên lộ diện, nhưng nếu là gia yến, cũng có thể miễn cưỡng tham dự.

Mặt phải chủ tọa là Ngô hầu Tôn Quyền và phu nhân Tạ thị, phía dưới còn ngồi hai vợ khác của Tôn Quyền, Từ thị và Bộ thị, mặt phải chủ tọa là Lưu Cảnh, phía dưới là vợ chồng Kiều quốc lão thân gia ông kiêm bà mối, Lã Phạm và thê tử Lưu thị chứng hôn nhân, Triệu Vân đón dâu, đồng thời coi y như là người nhà trai tham dự gia yến lần này.

Ngô lão phu nhân nhìn thoáng qua tiệc rượu, phát hiện Tôn Bí chưa đến, liền quay đầu hỏi quản sự:

- Tộc trưởng như thế nào còn chưa tới?

Quản sự vội vàng nói:

- Bẩm lão phu nhân, Tôn thái thú nói thân thể không khoẻ, không tới được.

Trong lòng lão phu nhân có chút không vui, bà liếc mắt nhìn Tôn Quyền một cái, nguyên nhân bà rất rõ ràng, bà vốn muốn mượn cơ hội này làm dịu đi một chút mâu thuẫn nội bộ Tôn thị, nhưng nếu Tôn Bí không lĩnh tình, vậy tùy gã đi!

- Hôm nay là yến tiệc đón gió cho Diên Khánh, cũng là gia yến, hy vọng mọi người tùy ý một chút, không cần quá câu thúc!

Ngô lão phu nhân cười nói lời dạo đầu, rồi nói với con gái Thượng Hương:

- Đi rót chén rượu cho phu quân con!

......

----------oOo----------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv